Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 541: Một đóa hoa, một thế giới

Bạch Đông Lâm khẽ mỉm cười, lưỡi kiếm linh hồn sáng ngời từ lông mày chém thẳng về phía thần hải của Già Lâu Kiệt! “Khônggg!”
Keng! Bên trong thần hải của hắn ta xuất hiện một vầng sáng chói lóa, đại bàng giang rộng đôi cánh, một chiếc chuông vàng chợt hiện ra, tạo thành một màn ánh sáng bao bọc thần hồn của Già Lâu Kiệt.
Lưỡi kiếm linh hồn của Bạch Đông Lâm đụng vào phát ra tiếng kim loại va chạm mãnh liệt.
“Hừ, phản kháng vô dụng!”
Bạch Đông Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta, thần hồn Vô Vi chậm rãi bước vào trong thần hải của Già Lâu Kiệt, bỗng hóa thành khổng lồ, trong tay nắm bia Tiêm Giác Kim Hồng.
Tấm bia đánh xuống, va đập thật mạnh vào chiếc chuông.
Keng! Vầng sáng chấn động kịch liệt!
Vô Vi thờ ơ nhấc tấm bia lên, lại đập mạnh thêm lần nữa.
Rắc rắc! Các vết nứt vỡ lan ra khắp chiếc chuông
Cú đập thứ ba của tấm bia.
Bùm!
Chuông vàng vỡ tan, vầng sáng vỡ vụn thành nhiều điểm sáng nhỏ rồi tan biến, chợt vô số tia sáng vàng đỏ phát ra từ tấm bia, bao vây thần hồn của Kim Sí Đại Bằng Điểu.
“Ahhhhhh!”
Nỗi đau không thể tả được tràn ngập trong linh hồn Già Lâu Kiệt khiến hắn nghẹn lời, chỉ có thể la hét, chịu đựng nỗi thống khổ khi linh hồn tan vỡ và biến mất.
“Xong.”
Thần hồn còn sót lại của đại bàng chứa đựng một số ký ức của hắn bị Chí Ác nuốt chửng, lóe lên một tia lửa rồi biến mất quay về Mẫu Hà.
“Đi đâu cũng có Mẫu Hà, thì ra ngay cả bên trong Trấn Ma Thần điện cũng có.”
Đứng trong hư không nhìn đôi mắt vô hồn của Kim Sí Đại Bằng, cảm nhận từng luồng năng lượng to lớn ẩn chứa bên trong thân thể khổng lồ mạnh mẽ của nó.
Một giọt máu cũng nặng hơn vạn cân, yêu thú mang huyết mạch Thần cấp đúng là toàn thân là báu vật.
Bạch Đông Lâm lặng lẽ nuốt nước bọt, dù thèm nhưng hắn biết đây chưa phải lúc ăn uống. Hắn vẫy tay, một thanh đao bay tới.
Tử Triệu lúc trước được hắn ném vào trong lòng đất bay lên, để lại một vệt sáng màu đen kéo dài sau đuôi, chớp mắt xuyên qua mặt đất rơi vào trong tay hắn.
Trên cán còn treo một chiếc vòng tay đỏ tươi.
Tức thì, thân thể của Kim Sí Đại Bằng được đưa vào trong Tử Triệu. Đôi mắt của hắn lóe ra một tia sáng trắng, dùng hết sức thi triển thần thông Thiên thị Địa thính.
Bầu trời, lòng đất, cho đến tận lõi hành tinh này đều bị hắn quét qua một lần, bằng mọi giá phải tìm ra được Mi Hồng Anh.
Phạm vi của thần thông này đã vượt xa khoảng cách bao phủ của thần niệm vốn đã gần một triệu dặm.
Hai mắt hắn mở to tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện ra gì, Bạch Đông Lâm cũng không nóng nảy, hắn di chuyển đến một vị trí khác.
Diện tích của lục địa này không lớn lắm, đi vài lần hẳn là có thể tìm ra được.

Trong khoảng không gian tối tăm và tĩnh lặng, có một bong bóng lấp lánh đang lơ lửng.
Bong bóng nhìn như mỏng manh này tồn tại vũ trụ khác bên trong, như thể nó là một thế giới nhỏ tràn đầy sức sống, nhìn kỹ sẽ thấy chim và thú sinh sống trong rừng rậm tại thế giới đó.
Ở trung tâm của thế giới nhỏ bé này, có một ngọn núi khổng lồ sừng sững dựng đứng khó leo, bên trên đỉnh núi là Mi Hồng Anh đang khoanh chân ngồi nghiêm túc.
Hai lòng bàn tay bằng ngọc trắng tinh đặt đối diện nhau, tay phải bên trên, tay trái bên dưới, lòng bàn tay trái có một luồng năng lượng màu đen chậm rãi quay ngược chiều kim đồng hồ, còn lòng bàn tay phải lại mang năng lượng trắng sáng quay thuận chiều kim đồng hồ.
Một nặng một nhẹ, một đen một trắng.
Hai luồng năng lượng như hóa thành hình rồng phượng xoay tròn nối đuôi nhau, dần dần dung hợp lại rồi hóa thành một luồng năng lượng màu xám ở trung tâm.
Khi luồng năng lượng màu xám được ngưng tụ thành công, nó như tiếp thêm năng lượng cho hai luồng năng lượng trắng đen trong lòng bàn tay gia tốc.
Năng lượng giao thoa, dung hợp, luồng năng lượng màu xám ở trung tâm càng nhiều.
Chỉ trong thoáng chốc, hai luồng năng lượng đã tiêu hao hết và hóa thành luồng năng lượng màu xám lơ lửng giữa hai lòng bàn tay, ánh sáng khẽ lóe lên.
“Cuối cùng cũng thành công!”
Mi Hồng Anh mở mắt, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên sự mừng rỡ, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành, truyền thừa khí thể song tu (khí tu và thể tu) của Lưu Lãng Đế đã nằm gọn trong túi của nàng ta!
Nhiệm vụ lần này thật sự không dễ dàng, nàng ta phải dùng đến thần hồn rồng phượng và thêm cả “Một đóa hoa, một thế giới” để gia tốc thời gian lên gấp một trăm lần bên ngoài, tốn hơn năm tháng mới gian nan thành công. Tính thời gian bên ngoài mới chỉ trôi qua nửa tháng.
Nàng ta dần dần kìm chế lại, thầm nhủ không nên đắc ý.
Cầm trong tay khối cầu năng lượng màu xám, Mi Hồng Anh tức thì rời khỏi “bong bóng” để trở lại thế giới bên ngoài.
Bong bóng đang lăn tăn, Mi Hồng Anh bước ra một bước, đôi môi đỏ rực khẽ hé mở, bong bóng co lại ngay lập tức và biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận