Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1623 - Rút củi dưới đáy nồi (1)

Mẫu Hà, bị Bạch Đông Lâm áp chế hoàn toàn, hoàn toàn không rảnh tay được.
Bạch Đông Lâm thì cũng thôi đi, điều làm Đế Tôn không ngờ rằng là, chúa tể bức tường đổ lại mạnh mẽ gần như quỷ dị.
Phải biết là, mặc dù chỗ bí mật bọn họ vì mất đi “Thập Tam Thập Trọng Thiên”, từ đó làm cho số lượng chúa tể ít hơn so với bức tường đổ, nhưng từ sức mạnh cá thể mà nói, lại hoàn toàn nghiền ép đối phương.
Mẫu Hà giao cho bọn họ sức mạnh to lớn, đến gần thập nhất cảnh vô hạn, cũng chỉ kém một bậc ý chí cảnh giới.
Ý chí thiên địa vì tự vệ mà đã điều động hết toàn bộ sức mạnh của trời đất giúp đỡ bọn họ, đồng thời, còn áp chế bức tường đổ.
Mẫu Hà lại còn giải trừ hạn chế tuổi thọ của bọn họ, có mạng sống vô tận, có thể tùy ý sử dụng cổ khí.
Nhưng cho dù có là như thế, trong điều kiện thiên thời địa lợi nhân hoà, bọn họ vẫn bại.
“Ha ha, quái vật, ở chung với Bạch Đông Lâm, cũng đều biến thành quái vật cả rồi...”
Vẻ mặt Đế Tôn tự giễu, gian nan đứng dậy, chậm rãi đi đến đại điện Thiên Đình, cuối cùng tê liệt ngồi trên đế tọa, ánh mắt sững sờ, nhìn Hỗn Độn Châu rạng rỡ thần quang trong tay mình.
Cộc! Cộc!
Bạch Kiếm Ca, Liên Tâm, Hi Lý Phượng, Khương Vô Đạo, Lưu Lãng Đế...
Một nhóm hơn mười người, cộng thêm một con Băng Miêu chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt hờ hững, nhìn Đế Tôn vẫn còn tồn tại hơi thở.
“Khụ khụ, các vị, trong thời gian cuối cùng này, có thể giải đáp một ít nghi hoặc của bản tôn được không?”
Đế Tôn ho khan kịch liệt một hồi, trong lúc thần khu lắc lư, đã mơ hồ hơi hư ảo, đã đến lúc hoàn toàn tán loạn.
“Meo –"
Băng Miêu lên tiếng rống giận, ánh mắt xanh thẳm tràn ngập tức giận, một nhóm mấy trăm chúa tể bọn họ, trong trận đại chiến này đã chết đi chỉ còn lại có mười mấy người, thâm thù đại hận như vậy, còn có thể trả lời câu hỏi của ngươi?
“Có thể!”
Bạch Kiếm Ca khẽ gật đầu, đưa tay ngăn cản Băng Miêu cáu kỉnh lại, hắn biết được bí ẩn cuối cùng, tất nhiên không vì đồng đội bỏ mình mà giận dữ. Phá Bích ẩn nấp ở hai bên, chỉ là vì quan niệm không hợp thôi, nhóm Đế Tôn vì tín niệm của mình mà chiến đấu đến ý chí cuối cùng, vẫn đáng giá để được tôn kính.
“Cảm ơn.”
Đế Tôn cưỡng ép giữ vững tinh thần, hai mắt ảm đạm hiện vẻ tò mò.
“Mấy người, làm ra được nhiều cổ khí như vậy từ đâu thế?”
Trong lúc nói chuyện, Đế Tôn nhịn không được mà co giật khóe miệng, mấy tên này, lúc đánh nhau thì cứ mỗi người một món Chân Nhất Cổ Khí, thậm chí, nhóm người như Bạch Kiếm Ca còn không chỉ có một món.
Từ khi nào mà cổ khí có đầy đường như thế được?
“Tiểu đệ của ta cho, không phải khắp nơi trong vùng đất Quy Khư đều có sao? Hắn tìm chúng nó ra đây.”
Nghe thử coi, đây là tiếng người sao? Vùng đất Quy Khư là nơi nguy hiểm bực nào, ngươi tưởng là nhặt cải thảo à?
“Khụ khụ, vậy, vì sao mấy người không chịu tai ương tuổi thọ? Còn có thể tùy ý sử dụng cổ khí!”
Điều này vốn là ưu thế lớn nhất mà chỗ bí mật đạt được nhờ vào Mẫu Hà, cũng không biết vì sao, bức tường đổ cũng làm được.
“Đan dược.”
Bạch Kiếm Ca lật bàn tay một cái, lấy ra một viên đan dược như đúc từ thủy tinh, trên đó tản ra khí tức thần bí kỳ dị.
“Cũng là do tiểu đệ của ta cho, đan này không chỉ có thể khôi phục tuổi thọ, còn có thể bổ sung bản nguyên chi lực, khôi phục thương thế.”
Bạch Đông Lâm muốn giao thủ với Mẫu Hà, tất nhiên phải tập hợp tất cả sức mạnh của bản thân, cho nên, thu hồi tất cả phân thân. Những đan dược này là do hắn ngưng tụ “Năng lượng cường hoá” mà thành, cơ bản giống như nguyên lý phân thân trực tiếp truyền hóa năng lượng cường hoá.
“Bạch Đông Lâm, lại là Bạch Đông Lâm... Khụ khụ!!”
Sắc mặt Đế Tôn thay đổi, đột nhiên ho khan, thần khu càng hư ảo hơn nữa, giống như là bọt nước.
“Bạch Đông Lâm, đến tột cùng thì hắn là tồn tại như thế nào? Vì sao, nghịch thiên như thế...”
Giải đáp được nghi ngờ trong lòng, ánh mắt Đế Tôn phức tạp, dần dần trở nên thoải mái, cuối cùng, ánh mắt có dụng ý vị sâu xa nhìn Bạch Kiếm Ca, ngưng giọng nói:
“Mấy người thắng rồi.”
“Ha ha, nhưng ta cũng không thua, cho dù là đã vượt qua Mẫu Hà, cũng không đại biểu đã Phá Bích thành công.”
“Từ đầu tới cuối Phá Bích cũng chỉ là hư ảo thôi.”
“Bản tôn khuyên các ngươi, tốt nhất đừng bước vào lối đi kia, nếu không...”
“Hay là giữ tính mạng lại, trùng kiến Nhân tộc đi!”
“Nhân tộc! Nhân tộc!!”
Hai mắt Đế Tôn tức giận mở to, thân thể thẳng tắp, nhìn ra xa Tinh hà vô tận, giống như nhìn thấy khung cảnh rách nát sau đó biến mất, trên mặt mơ hồ hiện lên một chút áy náy.
Đây là áy náy đối với vô tận chúng sinh Nhân tộc.
Răng rắc --
Thần khu Đế Tôn vỡ vụn như đồ sứ, sức mạnh hủy diệt vô tận bộc phát ra khỏi cơ thể, tất cả dấu vết tồn tại cũng tan theo mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận