Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 160: Thôn Tiểu Hoàng

Khoáng thạch màu trắng xếp thành đại trận hóa thành bột phấn trong nháy mắt. Thời không bị nghiền nát lại khôi phục nguyên trạng chỉ trong một hơi thở. Bình nguyên đen lại khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.
Một thanh đại đao toàn thân đen như mực đâm rách không gian, xẹt qua bầu trời để lại một vệt ánh sáng trắng, sau đó đâm sâu vào một ngọn núi.
“Rầm!”
Ngọn núi nổ tung tóe, Bạch Đông Lâm mặc huyết giáp nhảy ra. Huyết giáp biến ảo, sau đó biến thành một trường bào màu đen mềm mại.
“Ta đi ra khỏi Táng vực rồi ư?”
Trong mắt hắn lộ rõ vẻ hưng phấn, không ngờ trời xui đất khiến thế nào hắn lại ngồi nhờ xe, lão tài xế quạ trắng đã biến mất, chẳng biết đi về đâu. Lần này cũng không coi là thua thiệt. Tuy Bạch Đông Lâm bị mất tọa độ lạc ấn nhưng hắn đã nghĩ được cách giải quyết, trong lòng cũng không vội vã.
Bạch Đông Lâm nhìn bầu trời xanh biếc, hít thở không khí rõ nét, tâm tình cực kỳ thoải mái. Cuối cùng hắn cũng ra khỏi nơi quái quỷ kia rồi. Tinh thần căng thẳng cũng được buông lỏng. Bây giờ, Bạch Đông Lâm chẳng muốn làm gì hết, trước tiên cứ nghỉ ngơi một thời gian đã rồi mới tiến hành dự định tiếp theo.
Hắn nhấc chân bước một bước đã xuất hiện ở vị trí cách đó vạn trượng, mấy cái lóe lên bóng người đã biến mất.
Một lát sau, Bạch Đông Lâm đã xuất hiện ở bên ngoài một thôn nhỏ. Thần niệm của hắn quét qua, tất cả đều đã rõ trong lòng. Đây là một thôn nhỏ có khoảng hai, ba trăm hộ gia đình, đều là con người. Có một ít người trong số đó biết võ nghệ.
“Không tệ, không tệ! Đây đúng là một nơi nghỉ dưỡng tốt.”
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, hắn chỉ ở trong Táng vực hai tháng nhưng lại cảm giác như rất lâu rồi, dường như lâu lắm rồi không tiếp xúc với hơi người vậy. Con người là động vật quần cư, chí ít bây giờ Bạch Đông Lâm là như vậy. Vì thế, hắn không muốn ở trong chốn rừng sâu núi thẳm nữa, cố ý tìm một thôn nhỏ để ở lại.
Bạch Đông Lâm cất bước đi vào thôn, thân thể cao lớn cộng với khí thế bất phàm khiến hắn trở thành tâm điểm trong mắt thôn dân. Những thôn dân này ăn mặc mộc mạc, e là nhân vật lớn nhất mà họ gặp chính là quan thu thuế do triều đình phái xuống.
Có lẽ, cả đời bọn họ cũng chẳng thể gặp người tu tiên như Bạch Đông Lâm một lần. Mọi người đều cho rằng hắn là một nhân vật lớn tài giỏi, trong mắt đều lộ ra kính nể, không dám bước tới gần. Bạch Đông Lâm đứng tại chỗ đợi một lúc thì có một lão giả đi ra cung kính hành lễ nói: “Lão hủ là trưởng thôn của thôn Tiểu Hoàng, không biết có thể giúp gì được cho công tử không?”
Lão nhân trưởng thôn cũng là người trải việc đời, nhưng vẫn bị khí chất của Bạch Đông Lâm làm khuất phục, không dám khinh thường. Trưởng thôn tỏ ra cung kính, sợ sẽ đưa tới họa sát thân cho thôn mình.
Bạch Đông Lâm mỉm cười, khí chất nho nhã như gió xuân, hơi chắp tay nói: “Lão nhân gia không cần đa lễ, ta mạo muội tới quý thôn cũng đã làm phiền. Tại hạ muốn ở lại trong thôn một thời gian ngắn. Đương nhiên, cần đưa tiền ta sẽ đưa đủ, không biết nhà của lão nhân gia có tiện không?”
Từ trước tới nay, Bạch Đông Lâm luôn là người có ơn báo ơn, có oán báo oán. Hắn rất tàn nhẫn đối với kẻ địch, thậm chí ngay cả bản thân hắn. Nhưng với bạn bè hay người xa lạ thì Bạch Đông Lâm vô cùng khách khí, lễ phép. Điều này không liên quan tới thực lực mà là chuẩn tắc làm người của hắn.
Tôn trọng mỗi sinh mệnh dù người đó có bình thường tới đâu. Không sợ bất cứ kẻ địch nào dù kẻ đó có đáng sợ tới đâu.
Lão giả thấy Bạch Đông Lâm khách khí như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vã xua tay: “Tiện, rất tiện! Công tử muốn ở bao lâu cũng được, tiền bạc thì không cần. Chỗ ta chỉ có một ít phòng ốc đơn sơ mà thôi.”
Dưới sự kiên trì của Bạch Đông Lâm, cuối cùng trưởng thôn cũng nhận mười lượng bạc, sau đó đưa hắn tới một nơi u tĩnh gần sát rìa thôn, cũng sát với thôn. Gần tới mức Bạch Đông Lâm có thể ngửi thấy mùi thơm của cơm mà thôn dân nấu. Lần này, hắn rất thỏa mãn, vui vẻ ở đây.
Bạch Đông Lâm đi vào phòng ngủ, khoanh chân ngồi xuống. Hắn phất tay ném mấy khối linh thạch bày ra trận pháp ngăn cách. Ý niệm khẽ động, Tiểu Tử và bốn Hoa Linh ở trong thế giới Bản Nguyên của Tử Triệu được thả ra. Tiểu Tử giống như thiếu gia quần là áo lượt nằm trên đầu gối của Hoa Linh, tám cái tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp xung quanh dây leo tử ngọc. Tiểu Tử khoan khoái hơi vặn vẹo.
Bạch Đông Lâm lập tức xám mặt lại.
‘Thằng nhãi con này còn biết hưởng thụ hơn đại gia ta!’
“Khụ khụ!”
Một Hoa Linh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ý bảo Tiểu Tử chú ý hình tượng một chút, quái nhân đáng sợ kia đang ở ngay trước mặt đấy.
“A, đại ca? Tiểu Tử ra ngoài lúc nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận