Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 282: Tam tài thế trận

Lúc này Hắc Giáp Vệ đã tập hợp xong, một trận đại chiến lắng xuống, thương vong chỉ có mấy chục người, thực lực của những hộ vệ giáp đen đã được Bạch Đông Lâm cải tạo đã có sự biến đổi vô cùng lớn, tiểu đội một trăm người đủ để vây giết được một tu sĩ đạt Thần Thông Cảnh đỉnh phong. “009, thế nào rồi?”
009 đeo Thôn Thiên Hồ Lô trên lưng, từ thành trì đã dần dần hóa thành phế tích trong ngọn lửa cháy rực, nghe thấy câu hỏi của Trương Thiện Nhẫn khẽ gật nói:
“Không quá khả quan, để không ít người chạy thoát, hơn nữa ngươi cũng biết những tên tội phạm này dù tính tình bị mài mòn khá nhiều ở trong Hắc Ngục, nhưng đến đến tuyệt vọng phải chết, tận trong xương tủy vẫn còn sự độc ác, còn hơn phân nửa người đều chọn thiêu cháy linh hồn.”
009 dừng một lát, vỗ vỗ chiếc hồ lô lớn sau lưng tiếp tục nói:
“San bằng tòa thành trì này, tổng cộng mới góp nhặt hơn bốn mươi nghìn linh hồn.”
Trương Thiện Nhẫn khẽ cau mày, tầng này Hắc Ngục có ba mươi hơn tòa thành, dựa vào thực lực của bọn họ thì tiêu diệt không hề khó, chủ thượng cần hai triệu linh hồn lại dễ như trở bàn tay.
Nhưng bằng tính toán của bọn họ, còn đang suy diễn dò xét Hắc Ngục, dưới tình hình đảm bảo nhất để phá hủy năm thành trì là trạng thái lý tưởng nhất, vượt qua năm tòa thành e rằng sẽ vượt qua cơ chế đặc thù của Hắc Ngục, người phía trên sẽ xuống kiểm tra, sẽ rất bất lợi cho bọn họ.
“Cộng thêm Cực Ác thành, chúng ta chỉ có thể phá hủy ba tòa thành nữa, kế tiếp phải dùng thủ đoạn ôn hòa chút, nếu không số lượng linh hồn không đủ, ngươi và ta cũng biết hậu quả gì rồi.”
Ánh mắt 009 cứng đờ lại, thận trọng gật đầu, trong lòng sự kính sợ đối với Bạch Đông Lâm như vực sâu như biển rộng, mỗi lần nửa đêm hồn phách trở về, tựa như còn có thể cảm nhận được bàn điều khiển lạnh lùng như băng kia, đôi mắt sâu thẳm của sự lý trí và cuồng nhiệt và cảm nhận được sự mỏng manh khi bị những lưỡi kiếm lạnh như băng róc từng mảng thịt, kinh mạch, tâm hồn…
Nghĩ đến đây, 009 đã là ngụy Thần Nguyên Cảnh cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Khụ khụ, Trương thành chủ, chúng ta vẫn nhanh chóng lên đường, không thể khiến chủ thường sốt ruột!”
“Cũng được!”
Trương Thiện Nhẫn ngoắc tay, hộ vệ giáp đen vẻ mặt thật thà đi theo phía sau hai người, hóa thành một mảng độn quang đen xì lớn bay về phía một thành trì.
Hôm nay bọn họ dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, trái lại không hề thiếu sức mạnh linh khí, những tàn thi không thể phá hủy hoàn toàn đều vào trong bụng Hắc Giáp vệ.
...
Cực Ác thành, bên trong phủ thành chủ.
Hôm nay thành trì rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Bạch Đông Lâm sống sót, Bạch Đông Lâm nằm trên chiếc ghế dài trong đại điện, dáng vẻ lười biếng.
Thanh Đồng Bảo Tháp đã bị thu phục, tạm thời chưa dùng tới phòng thí nghiệm này.
Đối với nghiên cứu của linh hồn Chân Linh hắn quyết định sẽ tiến hành trong Thần Hải của hắn, Thần Hải tất nhiên sẽ tốt hơn so với môi trường bên ngoài, hắn cũng không sợ linh hồn xuất hiện quá nhiều trong Thần Hải sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không Gian Linh Khiếu lớn vô cùng, hơn nữa bia đá đen xì trấn giữ ở trung tâm, không xảy ra tai hại gì.
Lúc này bên trong Thần Hải, trên tấm bia đen xì to lớn, ba đạo linh hồn của Bạch Đông Lâm đã ngồi xếp bằng, mỗi linh hồn một chỗ, mơ hồ tạo thành thứ giống như một một trận thế đơn giản lại huyền diệu khác thường.
Tượng trưng theo đại lộ vị trí đạo nhân “Thiên”, vị trí chí ác là ” Địa”, chí thiện cư “Nhân”.
“Thiên Địa Nhân tam tài trận thế” là phương pháp huyền diệu kết nối ba đạo linh hồn, Thôn Thiên Hồ Lô khổng lồ đúng ở giữa.
Thôn Thiên Hồ Lô là một loại bảo vật dị thường, Bạch Đông Lâm nắm giữ phương pháp tế luyện khác, hắn đã tế luyện toàn bộ mười ba Thôn Thiên Hồ Lô, bây giờ những thứ này đã có thể được hắn thu vào trong Thần Hải.
Có sự trợ giúp của mấy chiếc hồ lô này, trái lại tiết kiệm được công phu trấn áp linh hồn của hắn, muốn trấn áp hơn triệu linh hồn đó chính là điều hắn khó mà làm được, tiêu diệt thì dễ nhưng trấn áp lại khó, còn cần phải tùy thời tùy khắc đối kháng với sự chống đối đất trời với sự ăn mòn của các linh hồn.
Bạch Đông Lâm vừa suy nghĩ, một linh hồn trong suốt dần dần từ Thôn Thiên Hồ Lô bay ra, một linh hồn mờ mịt còn không rõ trạng thái, bị “tam tài trận thế” bám chặt lấy.
Vẻ mặt ba đạo linh hồn nghiêm túc, đồng thời hoa văn màu vàng dọc trán mở ra, ba đôi mắt màu vàng cũng nhìn chằm chằm vào linh hồn ở trong không gian.
Từng mảng linh hồn cực kì nhỏ chậm rãi bay ra, chầm chậm tiến vào trong linh hồn, chuyển động chập chờn, trong mỗi một linh hồn vô cùng phức tạp, muốn tìm ra những Chân Linh ẩn nấp trong đó không phải dễ.
Mà nếu như linh hồn tiêu tán, Chân Linh sẽ được lộ ra, như vậy đến lúc đó cũng chỉ có hai loại lựa chọn, một là mặc nó tiến vào Mẫu Hà, hai là trong nháy mắt sẽ biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận