Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1034: Ý chí của nhân tộc

Đây là loại sức mạnh ý niệm còn ở trên cả pháp tắc! Một kiệt tác đỉnh cao của nền văn minh khoa học và công nghệ!
Sức mạnh đáng sợ của cảnh giới thứ mười hai!
Lãnh đạo tối cao của Vu Thần giới, một cường giả tối cao ở cảnh giới thứ mười. Giờ đây giống như một con kiến nhỏ bé, đừng nói tới việc kháng cự, thâm chí một chút cũng không phát hiện ra được ý chí và ý thức bản ngã của bản thân đã bị xoá sạch.
“Thần Phụ?”
Quỳ trên mặt đất hồi lâu, không nhận được lời khen ngợi như trong tưởng tượng, trong lòng của Will tràn đầy sự nghi hoặc, cẩn thận từng chút một mở miệng hỏi ra tiếng.
Dù phụ thân của hắn là một kẻ tàn nhẫn, xảo quyệt, tâm tư sâu nặng khó lường, nhưng cũng không vô cảm đến mức nghe thấy tin tức của thần thạch năm màu mà một chút phản ứng cũng không có.
“Không tồi, Tiểu Cửu, lần này ngươi đã làm rất tốt, xứng đáng được ban thưởng.”
“Đến đây.”
Trong tâm của Will vui mừng khôn xiết, vội vã đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, cúi đầu hành lễ, bước chân vững vàng đi đến phía trước thần tọa.
Một bàn tay được bao phủ bởi vô số lân giáp đen như mực từ trong bóng tối xuất hiện, chậm rãi để lên trên đầu của Will.
“Ngươi là thần tử của Vu Thần giới, để tránh rút dây động rừng, ngươi tạm thời không thể chết được…”
“Thần Phụ đại nhân!?”
Will đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mở to đôi mắt, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, ý thức bản ngã đã rơi vào trong một vũng sâu đen tối.
Sau khi hoàn toàn khống chế Will, thân ảnh vững vàng thu hổi lại bàn tay, chống tay trầm ngâm, ánh mắt vô định.
“Đã qua một trăm năm sau? Như vậy, kế hoạch trục xuất Yêu tộc đã bắt đầu.”
“Ta là ai? Phong Quân? Không …”
Bóng người chậm rãi vững vàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua từng tầng từng lớp Giới Bích, nhìn về phía Chân giới to lớn vô cùng.
“Ta là ý chí của Nhân tộc!!”

“Chiếu tướng!”
Ầm ầm! Từ phương xa truyền tới tiếng sóng biển cuộn trào mãnh liệt, tràn đầy hơi nước, trong không khí phảng phất phả tới luồng khí tanh mặn, nơi đây là một hòn đảo bốn mặt giáp biển.
Ở trung tâm của hòn đảo, là những dãy nhà nối dài liên miên, tinh xảo tao nhã, cứ cách mười bước là có một cảnh tượng khác nhau, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cách bố trí độc đáo đầy tính sáng tạo của chủ nhân.
Ở một chỗ bên trong biệt viện, có bóng dáng hai người đang khoanh chân ngồi xếp bằng đối diện nhau, ánh mắt đều đang nhìn chăm chú vào bàn cờ trước mặt.
“Huyền Đế, ván cờ này ta và đệ đều đã đánh đến cục diện cuối cùng, đệ thua rồi!”
Bạch Đông Lâm tủm tỉm nở nụ cười, nhìn thấy tiểu đệ thần bí dị thường này của mình phải chịu thiệt, trong lòng thấy thoải mái một cách khó hiểu. Hiện tại bản thể của hắn không có ở trong Chân Giới, Nhân Đạo Vô Vi tạm thời có tên gọi là Bạch Đông Lâm, ký ức hay ý thức thần hồn của bọn họ dù sao cũng đều y như nhau, chỉ là có tồn tại sự khác biệt trong nhân cách.
Nhìn cứ như một ván cờ tướng cực kỳ bình thường, nhưng thực ra không gian của bàn cờ đã được mở rộng ra cực lớn, trên đó là mạng lưới ba chiều rậm rạp chằng chịt, những quân cờ nhiều không đếm xuể, trông giống hệt như có vô số binh tướng đang chém giết kịch liệt, đây là một trận chiến tranh văn minh cực kỳ lớn, biến số nhiều vô kể không thể nào biết trước.
“Huynh trưởng, ván cờ tướng này huynh đánh cũng khá thú vị đấy, là tiểu đệ đã thua.”
Bạch Huyền Đế khẽ lắc đầu, thu hồi lại ý niệm bên trong bàn cờ.
“Rất tốt, dựa theo ước định, ta phải bắt đầu đặt câu hỏi rồi.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Lại là tới từ phương nào?”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm đanh lại, sau khi bản thể rời đi, hắn đã trực tiếp đi tới nơi nằm sâu bên trong Đông Cực Minh Hải này — Đại Hạ Thần triều, tìm thấy mấy người Bạch Nguyên Trinh.
Tên Bạch Huyền Đế này quả thật rất đặc biệt, tiếp xúc ở khoảng cách gần cũng không thể hiểu thấu hắn ta thực hư thế nào, cưỡng ép hắn ta khai ra cũng không được, e là phải do bản thể tự mình ra tay mới có một chút khả năng.
“Hầy, huynh trưởng, huynh cần gì phải gây khó dễ cho tiểu đệ?”
“Trước kia phá hỏng kế hoạch của huynh, cũng là do ta vô tình thôi, ta hoàn toàn không ngờ được những viên ngọc bội đó là bút tích của huynh trưởng. Tóm lại, ta hoàn toàn không hề có ác ý. . .”
Bạch Huyền Đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sâu xa, nhìn về phía biển cả nơi khơi xa, khí tức phảng phất lộ vẻ xuất trần. Im lặng được chốc lát, thấy Bạch Đông Lâm vẫn không hề bị lay động như cũ, bèn tiếp tục mở miệng nói:
“Có vài thứ, dù cho ta có muốn, cũng không thể nói ra khỏi miệng.”
Bạch Huyền Đế nói xong, bất ngờ giơ tay chỉ chỉ lên trời một cách khó hiểu.
“Được rồi, ta đã hiểu.”
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, suy nghĩ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, đã nghĩ ra được thứ mà Bạch Huyền Đế ám chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận