Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 688: Làm sao mà gọi là trộm?

Cái đầu nhỏ xinh của Lâm hơi nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, rặt vẻ thắng lợi đã nằm gọn trong tầm tay. “Ngươi chưa từng nghe thấy câu: tật tò mò hại chết mèo à?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu rồi xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại. Những thứ này về sau kiểu gì mà hắn chẳng biết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Muốn hắn lấy thông tin về thấp duy thế giới ra đổi à, không có cửa đâu.
Giá trị của thấp duy thế giới làm sao có thể đong đếm được chứ. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng cách thô thiển nhất để lợi dụng, còn lâu mới phát huy được hết uy lực vốn có của nó.
Thậm chí Bạch Đông Lâm còn nghi ngờ bản thân thấp duy thế giới chính là một món Chân Nhất Cổ Khí cũng nên!
Mặc dù Thần Đình là tổ chức chính phái nhưng ai có thể dám đứng ra bảo đảm họn sẽ không nảy ra ý đồ xấu xa nào chứ?
Ít nhất thì Bạch Đông Lâm sẽ không làm mấy việc thiếu não như thế, làm việc cẩn thận khiêm tốn mới là vương đạo. Thế giới này nguy hiểm như nào thì hắn cũng đã biết rồi.
“Ngươi!”
Lông mày Lâm nhíu chặt. Đá phải một tên khó chơi như Bạch Đông Lâm khiến nàng ta tức đến dậm chân bình bịch. Người có thể khiến bản thân kinh ngạc hết lần này đến lần khác như vậy, nàng ta còn chưa từng gặp bao giờ đâu.
Bịch!
Nửa miếng đồng xanh chừng nửa mét vuông bay theo đường cong rơi xuống trước mặt Bạch Đông Lâm, cắm sâu vào trong cát. Bên trên nó còn quanh quẩn hơi thở năm tháng mênh mang, nhìn thôi cũng thấy vô cùng nặng nề.
“Đây là cái gì?” Bạch Đông Lâm hơi hé mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phía trên miếng đồng xanh này khắc đầy hoa văn cực kỳ phức tạp, kiểu dáng cổ xưa đến mức đến ngay cả Bạch Đông Lâm trong thời gian ngắn cũng không đọc hiểu được hàm nghĩa trong đó.
“Bản khắc Tuế Nguyệt được làm từ một loại vật liệu cấp bậc ‘tiên khí’ có tác dụng chống lại sự ăn mòn của thời gian, vô cùng quý giá. Đây là công cụ mà Thần Đình chuyên dùng để ghi chép những tin tức tuyệt mật, hơn nữa toàn bộ Thần Đình cũng chỉ có chín miếng, giao cho chín vị sở chưởng.
“Bổn tiểu thư đã giải cấm những tin tức liên quan đến Chân Nhất Cổ Khí ở bên trong. Hừ! Ta mới không nhỏ mọn như một số người đâu!” Lâm trợn tròn mắt nói với Bạch Đông Lâm, hàm răng trắng như ngà còn nghiến vào nhau ken két.
“Vậy coi như Bạch mỗ đa tạ Lâm tiểu thư nhé! Ầy, nói chứ, thứ đồ chơi này là do ngươi trộm từ sở Kiểm Soát ra hả?”
Bạch Đông Lâm đưa tay vuốt ve miếng đồng xanh, cảm nhận được hơi thở tang thương của năm tháng dài đằng đẵng bên trên nó. Tuy thứ này chỉ dùng để ghi chép tin tức nhưng nó đã trải qua mấy thời đại, tồn tại qua mấy trăm tỷ năm. Lâu đến mức cả tiên khí cũng có thể bị ăn mòn.
Đây chính là kết tinh của tri thức, là nhân chứng cho văn minh của nhân loại. Điều này khiến Bạch Đông Lâm rất chi là tán thưởng.
“Trộm á? Bổn tiểu thư lấy đồ trong nhà mình mà gọi là trộm à? Ta đường đường chính chính lấy đi nhé!”
Bạch Đông Lâm câm nín, nói có đạo lý ghê chứ, lấy đồ nhà mình thì sao mà gọi là trộm được.
“Ồ! Thì ra là vậy, là do tầm mắt của ta hạn hẹp, ta xin lỗi. Khụ khụ. Nếu Lâm cô nương đã trượng nghĩa như vậy thì tại hạ cũng không khách khí nữa!”
Lại mất toi một ngày chả làm được cái quái gì, được ghê á!
Bạch Đông Lâm cố đè suy nghĩ trong đầu xuống, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn. Hắn thuận tay ngưng thực ra một sợi Thần Hồn mảnh như tơ, xâm nhập vào trong bản khắc Tuế Nguyệt.
Uỳnh!
Bạch Đông Lâm cảm thấy trong đầu vang lên tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, chỉ chớp mắt mà ý thức đã tiến vào một mảnh hư không mênh mông. Bốn phương tám hướng đều là những điểm sáng lóng lánh, bất tận giống như một dải ngân hà.
“Những điểm sáng này đều là hợp thể của tin tức à?”
Bạch Đông Lâm muốn thăm dò tình hình nên dùng ý niệm điều khiển Thần Hồn phất nhẹ về phía một điểm sáng, thế nhưng vừa mới đến gần thì lại lập tức xuất hiện một lực cản không thể đột phá được. Trong lòng Bạch Đông Lâm chợt hiểu, hắn không có quyền xem xét tin tức này.
Lúc này trong hư không có một điểm sáng đang chớp tắt mãnh liệt, thu hút ý niệm Thần Hồn của Bạch Đông Lâm đi vào trong đó. Vô số phù văn phức tạp nhanh chóng hiện lên, tất cả đều bị Bạch Đông Lâm hấp thu sạch.
Chân Nhất Cổ Khí tồn tại từ thời loạn cổ, khi đó không còn cái gọi là văn minh hay trật tự. Ngay cả hệ thống tu luyện hiện nay còn chưa được sinh ra.
Khi đó thiên địa lẫn lộn trộn vào nhau thành một mảnh mênh mông mờ mịt. Chúng sinh thì đần độn u mê, chỉ biết ăn tạp, chém giết lẫn nhau chứ nào biết Đại Đạo, Thiên Mệnh là cái giống gì.
Năm tháng hỗn độn này không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, cho đến tận khi Chân Nhất Cổ Khí xuất hiện thì sinh mệnh có trí tuệ mới khám phá được sự huyền bí trong đó, nắm giữ mọi chuyện rồi càn quét thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận