Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1742 - Một tay trấn áp (1)

Bàn tay chậm rãi vỗ xuống, xé rách thời không, thế giới hiện tại vỡ vụn, tốc độ lúc này đã không còn ý nghĩa nữa.
“Làm càn! Tiểu tử Nhân tộc, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”
Bát Xích Vưu nổi sùng, làm sao một thập nhất cảnh có thể gọi tới thân thể tương lai mạnh mẽ như vậy, lại còn dám ra tay với hắn ta. Thì cũng thôi đi, vì sao một kẻ như kiến hôi này lại chưa chết dưới sự phản phệ?
“Hê hê... Khụ khụ!”
Bạch Đông Lâm vừa định mở miệng giễu cợt, sắc mặt lại bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng ngậm miệng, tập trung tinh thần chống lại lực phản phệ.
Dưới ánh mắt hưng phấn của hắn, bàn tay khủng bố vậy mà lại không đánh vào Bát Xích Vưu, mà lướt qua, đánh về phía sâu trong thời không không biết.
“Không thể nào...”
Con ngươi thẳng tắp của Bát Xích Vưu bỗng co rút, cánh tay từ xa xẹt qua, chỉ là một luồng khí tức chém xuống, phương pháp phòng ngự hắn ta đã bố trí tỉ mỉ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, thân thể sương mù nổ tung trong một trận vặn vẹo, lộ ra một sợi lông tím giữa hạch tâm.
Răng rắc!
Sợi lông vỡ nát, hóa thành từng hạt Vĩnh Hằng, các hạt này sau đó bị tan chảy và tan rã, thế giới đại thiên được mở ra trong đó trong nháy mắt cũng bị tiêu diệt.
“Không…”
Vô cùng vô tận, vô số sinh linh Tai họa đen tối từ những đứa bé vừa mới sinh cho tới cường giả thập cảnh đều hóa thành tro bụi trong tuyệt vọng.
Một sợi lông từ hơn vạn hạt Vĩnh Hằng ngưng tụ thành, chỉ trong nháy mắt, hơn mười nghìn thế giới đại thiên bị tiêu diệt. Tùy ý cộng chúng lại cũng có thể so sánh với thế giới mênh mông của Duy Nhất Chân Giới, thế nhưng trong trận chiến thập nhị cảnh lại nhỏ bé như hạt bụi.
“Hóa ra chỉ là một phân thân.”
Trong đôi mắt hờ hững của Bạch Đông Lâm lộ ra một tia kinh ngạc, không có chút cảm giác nào đối với hơn vạn đại thiên bị tiêu diệt, chỉ cảm thán, không hổ là tương lai của hắn. Ánh mắt quả nhiên độc ác, sớm đã nhìn thấu hư thực của Bát Xích Vưu.
“Lớn mật!”
“Hừ! Kiêu ngạo!”
Bàn tay to mênh mông vượt qua khoảng cách vô biên, hung ác tàn nhẫn đánh xuống thần điện nguy nga ở cuối dòng sông thời gian.
Bốn bóng dáng khủng bố không thể nào miêu tả bỗng nhiên xuất hiện, dẫm lên dòng sông thời gian, ánh mắt ác liệt, nhìn thẳng bàn tay đang “từ từ” rơi xuống.
“Giết!”
“Nực cười! Muốn một tay trấn áp chúng ta à? Chết đi!”
Oành...
Mức độ đối đầu này đã vượt qua sự hiểu biết của Bạch Đông Lâm, hắn căn bản không thể quan sát, chứ đừng nói chi là tham gia. Điều duy nhất hắn có thể làm là chỉ có thể cố gắng duy trì trạng thái bất tử, để chính mình của tương lai tồn tại lâu thêm một lát.
“Khụ khụ! Quả nhiên, ý thức bản ngã của ta cường đại rất không thích hợp...”
Khí tức Bạch Đông Lâm uể oải, nếu là tu sĩ bình thường, có Bất Tử Bất Diệt hộ thể, hoàn toàn có thể dễ dàng chống đỡ phản phệ giáng xuống bởi vì dẫn động tương lai.
Nhưng ý thức bản ngã của hắn, vượt qua thực lực bản thân quá nhiều, dốc hết toàn lực vượt qua thời gian tương lai, quá mức xa xôi, thế cho nên tương lai thân thực lực quá mạnh, vượt xa phạm vi thừa nhận của hắn. Cho dù là có Bất Tử Bất Diệt không ngừng khôi phục, cũng khó có thể duy trì.
Sử dụng hết tất cả vốn liếng, bao gồm cả át chủ bài “Thần Cấm - Bát Hoang Chiến Thể” cũng chỉ có thể mang theo một cánh tay của mình trong tương lai, nếu vượt qua dù chỉ một chút, cũng chỉ có thể chết trong phản phệ.
Răng rắc...
Một luồng ánh sáng lấp lánh bỗng nhiên bắn ra từ chỗ tận cùng của thời không, rơi vào thế giới hiện tại. Trong nháy mắt, hàng trăm nghìn vị diện thế giới vô biên bị chém thành hai nửa, vô số vết nứt từ miệng vết thương thế giới điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng, mang theo vô số sinh linh Tai họa đen tối cũng cùng biến mất với thế giới.
“Lãng phí! Quá lãng phí!”
Bạch Đông Lâm quan sát tất cả mà đau lòng không thôi, đây đều là năng lượng thạch anh sáng lấp lánh á.
Chư Thiên Ám Thực là do tầng tầng tầng vị diện chồng lên nhau, số lượng không xác định, không kém vũ trụ song song vô hạn của Thái Hạo bao nhiêu. Đáng tiếc vừa rồi chỉ là dư âm thoáng qua mà đã phá hủy hàng trăm nghìn vạn vị diện, thật đáng tiếc.
trong lòng Bạch Đông Lâm hoảng sợ, đối với lực lượng thập nhị cảnh, có nhận thức rõ ràng, lúc này hắn còn kém rất xa.
Hú hú...
Thiên địa khóc ra máu, đại đạo gào thét, Chư Thiên bị thương, ý chí Đại Đạo thức tỉnh, thuận theo bản năng cũng gia nhập chiến trường khủng bố ở cuối thời không. Trong khoảng thời gian ngắn, cục diện chiến càng lúc càng thối rữa, khí tức phát ra dao động cực kỳ khủng bố.
“Ta của tương lai, trợ giúp ta một tay đi!
Nhìn thế giới vị diện không ngừng sụp đổ, Bạch Đông Lâm rốt cuộc đứng ngồi không yên, ngửa mặt lên trời rống to. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lấp lánh từ trên cánh tay rơi xuống, vờn quanh bên ngoài thân thể Bạch Đông Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận