Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 870: Không cần giả bộ

Cũng như vậy, hắn sẽ có được duy độ vật chất trong Cực Đạo Thánh Tông, quy tắc bản nguyên thêm giới vật chất trong cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện. “Nói tóm lại, chỉ là để ta biết trước được mục tiêu, rút ngắn lại quá trình hao tốn thời gian, như thế cũng là điểm tốt.”
“Một đợt này, mất máu!”
Bạch Đông Lâm đau lòng đến nhếch miệng, cẩn thận cất đi hai tấm Thiên Cơ Thần Phù. Thề trong lòng nếu không cấp bách thì tuyệt đối không sử dụng.
“Ừm, nếu muốn đoạt lấy trước hạt giống luật này trong bảo khố Nhân tộc thì kế hoạch phải thay đổi. ”
“Vô Vi! Chúng ta không đến Luyện Ngục Tội Ác mà sẽ đổi sang chiến trường khác, nơi nào chiến tranh khốc liệt nhất thì chúng ta đến nơi đó!”
Nếu muốn nhanh chóng nhận được điểm cống hiến Nhân tộc và nâng cấp chức vụ quân hàm của mình lên thì tất nhiên phải nhiều lần tham gia chiến đấu. Thời thái bình thịnh trị khó sinh ra tướng quân, chính là đạo lý này.
Trong Thần Hải, Vô Vi bị Thiên Địa phản phệ đến chết đi sống lại cũng chậm rãi gật đầu, giơ tay vạch ra một lối đi đỏ tươi, một bước đã đến bên ngoài vũ trụ hàng trăm triệu năm ánh sáng trong hư không.
Ban đầu hắn cách chiến trường Luyện Ngục Tội Ác chỉ có hai mươi hai nghìn tỷ năm ánh sáng. Bây giờ đã rẽ hướng thì phải tiếp tục đi, nhưng khắp nơi đều có “cổng truyền tống trung gian khóa giới” nên cũng không quá khó khăn.
Chiến Bia thể phân liệt mọc lên như nấm khắp nơi ở trong Duy Nhất Chân Giới, nói không chừng vị Thiên La túc chủ nào đó sẽ mang theo thể phân liệt, đến mục đích trước hắn một bước.
Sắp xếp xong tất cả, Bạch Đông Lâm một lần nữa ngồi xếp bằng xuống, đưa mắt nhìn chiếc nhẫn may mắn đen nhánh sâu thẳm, tuyệt đối loại bỏ suy nghĩ hoảng loạn.
Còn chưa đầy hai tháng nữa là Thất Tuyệt Thảo đã trưởng thành, bây giờ hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, không muốn ra ngoài trêu chọc thị phi, dòng suy nghĩ của hắn đã trôi dạt vào chiến trường nơi sâu thẳm của vũ trụ.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh hội pháp tắc, trong cơ thể hắn vẫn còn hơn hai trăm khoả pháp tắc đang chờ được dung nhập vào ánh sáng bản nguyên.
Bạch Đông Lâm luôn luôn siêng năng trong tu luyện, sức mạnh mạnh mẽ này có được cũng nhờ từng bước chăm chỉ như vậy!
...
“Bạch Đông Lâm!”
“Tên khốn kiếp nhà ngươi! Vô sỉ khốn khiếp! Hèn hạ hạ lưu! Kỳ hoa! Biến thái…”
“Ta hận ngươi!”
“Hu hu hu —— ta biết lỗi rồi! Không dám nữa đâu! Ngươi mau ra đây đi, tha thứ cho ta! Hu hu hu, thật sự đau quá!”
Sâu trong không gian thứ nguyên, trong duy độ không xác định, một quả cầu ánh sáng chìm nổi trong gió lốc thứ nguyên.
Một thân hình nhỏ nhắn, cao không quá một mét sáu, đang duỗi tay chân lơ lửng trong quả cầu ánh sáng, vô số pháp tắc đáng sợ lạnh như băng quấn chặt quanh lấy cổ tay và cổ chân của nàng ta.
Độc Nha Miểu Miểu cắn chặt môi, không ngừng chửi rủa điều vô nghĩa. Nàng ta đã chửi hai tháng rồi mà bóng dáng tên khốn kia cũng không hề xuất hiện!
Đáng ghét!
Lại dám hành hạ bổn tiểu thư như vậy. Đợi bổn tiểu thư thoát khỏi trói buộc, nhất định mang thiên quân vạn mã Độc Nha nhất tộc băm ngươi thành trăm mảnh!
Không! Không thể giết tên khốn kiếp dễ dàng như thế được. Ta phải nhốt hắn lại, phế bỏ tu vi, biến thành người heo mà hành hạ hàng vạn năm!
Nghĩ đến chỗ vui sướng, gương mặt Độc Nha Miểu Miểu đỏ bừng không thể giải thích được, đôi mắt ngập tràn cửu sắc thần quang, sự hưng phấn gần như sắp tuôn trào ra.
Crắc!
Trong lúc Độc Nha Miểu Miểu đang suy nghĩ thì từng đạo sấm sét màu tím không biết từ đâu rơi xuống chém thẳng vào người nàng. Một tia điện lóe lên, tiếp theo là nghiệp hỏa đỏ tươi hiện lên, một đao mang màu vàng …
“A a a! Đau quá!”
“Đừng! Ta không muốn! Ta không dám nữa đâu…”
Một lúc lâu sau, xiềng xích pháp tắc khẽ run lên rồi toàn bộ công kích từ từ đều biến mất. Thần quang pháp tắc chữa trị lưu chuyển, ánh sáng xanh lướt nhẹ qua cơ thể Độc Nha Miểu Miểu, trong nháy mắt thương thế của nàng ta liền khôi phục.
“Hừ hừ hừ!”
“Khi nãy là ta nói dối, đồ khốn kiếp! Người chết chắc rồi! Bổn tiểu thư nhất định khiến ngươi phải hối hận!”
Đôc Nha Miểu Miểu cắn răng nghiến lợi, kiên cường mà ngước đầu lên, trong lúc nhìn xung quanh thì trong ánh mắt đều hiện lên sự uy nghiêm.
Thời gian sắp hết rồi, tên khốn kiếp kia nhất định ở bên cạnh nhìn sao?”
“Hử?”
“Độc Nha, xem ra ngươi vẫn chưa chịu đủ đau khổ nhỉ. Ngươi nghĩ sẽ khiến ta hối hận như thế nào?”
Giọng nói hùng hồn rung động, Bạch Đông Lâm từng bước từ trong nơi sâu thẳm trong thứ nguyên bước ra, chậm rãi đi tới trước quả cầu ánh sáng. Nhìn thấy Độc Nha Miểu Miểu áo không đủ che thân thì mặt liền hiện đầy sự nhạo báng.
“Ngươi đừng có mà giả bộ, Độc Nha, ngươi không phải là một nữ nhân đơn giản. Chút thủ đoạn nhỏ này mà cũng có thể làm ngươi đau đến nỗi oang oang kêu loạn sao? Không cần giả bộ đáng thương trước mặt ta, ta chỉ là không thèm đếm đếm xỉa tới ngươi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận