Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1869 - Sáng tạo Hư Vô (1)

Điều thần kỳ của vùng đất Hôi Tịch là nó có thể tạo ra những sự vật mới mẻ không tồn tại trong nhận thức, những điều không hề nằm trong số tin tức mà Bạch Đông Lâm thu thập được hiện nay và có giá trị tham khảo rất cao.
“Ha ha, đến được nơi này là đúng rồi, có thể gặp được cơ duyên, lại có thể tăng thêm chiều sâu tin tức của bản thân, chả trách ngay cả Bỉ Ngạn cũng thích chạy tới đây, quả thật là một vùng bảo địa!”
Hai mắt Bạch Đông sáng rỡ, hứng thú đã tăng lên khá nhiều.
“Khụ khụ, Bạch đạo hữu, đây đúng thật là bảo địa rồi, không giả được đâu, nếu không đã chẳng có nhiều hung hiểm đáng sợ như vậy......”
“Trác Vân đạo hữu, dẫn đường đi, ta theo ngươi đi nhìn xem nơi hung hiểm thứ mười – Nhất Diệu cấm vực trước đã!”
Hắn vung tay cắt ngang lời của Trác Vân, hắn nóng lòng muốn đi tới hạch tâm của vùng đất Hôi Tịch xem thử, sự va chạm giữa ánh sáng thời không đen trắng ở xung quanh này có thể sinh ra Hồng Mông Tử Diệp Lan Hoa, vậy nếu những luồng ánh sáng vô tận xung đột với nhau ở nơi sâu thẳm thì sự vật mới kỳ lạ gì sẽ được sinh ra nữa đây?
Thật ra, Trác Vân còn sốt sắng hơn cả Bạch Đông lâm, hắn ta nghe vậy cũng không nói thêm lời nào nữa mà lật tay lấy ra một cây kim châm khắc chú văn, vừa bấm quyết thúc đẩy, vừa đưa ra lời giải thích.
“Thời không trong vùng đất Hôi Tịch rất hay thay đổi, thời thời khắc khắc, chúng đều trôi đi không theo quy luật, do đó vị trí của Nhất Diệu cấm vực cũng chẳng hề cố định, vật này là ‘Kim Quang Tử Mẫu Trâm’, có thể giúp chúng ta nhắm tới......”
Vù vù!
Kim Trâm chấn động phun ra ánh sáng vàng kim chói mắt, toàn thân được bao phủ bởi ngọn lửa rực rỡ, tự động rời tay, rồi phóng đi cực nhanh.
“Đi!”
Đôi mắt của hai người sáng rỡ, bọn họ mau chóng đuổi theo, khu vực này thuộc về ngoại vi, hơn nữa còn cách khá gần nơi cánh cổng Vĩnh Hằng giáng xuống, chắc chắn sẽ an toàn hơn những nơi khác rất nhiều, vậy nên không cần phải quá cẩn thận khi chạy tới đó.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn lơi lỏng được, thời không của vùng đất Hôi Tịch chuyển động không xác định, nói không chừng sẽ có sự vật khủng khiếp nào đó ở khu vực hạch tâm chuyển động ra xung quanh bên ngoài, nếu không cẩn thận gặp phải thì xem như xui xẻo.
......
Gào gào——
Trong đầm lầy tăm tối, một màn sương độc đầy màu sắc lơ lửng phía trên Hư Không, bên trong màn sương dày đặc, một đôi mắt đỏ tươi chậm rãi mở ra, nhìn vào Hư Không, nhìn thấy ánh sáng vàng vụt thoáng qua.
Dị bảo?
Không một chút chần chừ, bóng dáng ấy vừa gầm lên vừa nhảy ra khỏi sương mù trong nháy mắt, thân hình khổng lồ phủ đầy lân giáp sáng chói, che khuất cả bầu trời, lập tức xuất hiện trước ánh sáng vàng, dùng móng vuốt sắc bén chộp lấy nó.
Xoẹt, vụt!
Ánh sáng vàng xẹt qua, tốc độ vẫn không giảm, xuyên thẳng qua cự thú rồi vội vàng chạy xa.
Răng rắc——
Thân thể che kín bầu trời đó bắt đầu vỡ tan thành những đốm sáng nhỏ li ti, hệt như mảnh thủy tinh vụn vỡ, mỗi hạt ánh sáng rơi xuống đều ăn mòn mặt đất thành một hố sâu trải dài hàng trăm tỷ kilomet, độc tính cực mạnh.
Hai người Bạch Đông Lâm bước qua đại lục bị tàn phá, ánh mắt không dao động lấy một chút, đó chẳng qua chỉ là một tên lỏi vừa bước vào thập nhất cảnh, không biết sống chết.
Vùng đất Hôi Tịch có thể chứa đựng giết chóc sinh tử của Bỉ Ngạn, đương nhiên là to lớn không gì bằng, hơn nữa bởi vì nguyên nhân Thời Không Tuyệt Đối đen trắng đan xen, nên thời không cực kỳ cứng rắn, khó mà sụp đổ được.
Vị trí Kim Trâm nhắm tới còn cách rất xa, đòi hỏi phải vượt qua một khoảng cách khá dài, khó tránh khỏi sẽ gặp phải không ít nguy hiểm, hoặc là từ những gì vùng đất Hôi Tịch tạo ra một cách tự nhiên, hoặc là từ Tai họa đen tối.
......
Trên một vùng biển xanh mênh mông bao la, một mảnh kim loại đen tuyền với chiều dài khoảng vài năm ánh sáng trôi lềnh bềnh, vừa dày vừa nặng, bên trên mọc chằng chịt không biết bao nhiêu gai nhọn.
Trên mỗi cây gai nhọn lại thấy có một bóng người bị đâm xuyên, hơn nữa người đó còn bị trói chặt bởi những sợi xích được hình thành từ sự ngưng tụ của khí đen, lực phong cấm mạnh mẽ đã đàn áp tất cả sức mạnh thần thông.
Xì xèo! Oành ầm ầm!
Những chiếc gai sắc nhọn nhấp nháy, mỗi giây mỗi phút đều có từng đợt công kích khủng khiếp và quái dị ập đến, tất cả đều tác động lên những sinh linh bị đàn áp.
“A a a!”
“Gừ gừ gừ——”
“Cẩu tặc Tai họa đen tối! Tiện nhân! Có gan thì cứ giết lão tử đi, lề mề chậm chạp giở ra mấy thủ đoạn này thì có ích gì? Uổng cho ngươi còn là Bỉ Ngạn.....”
Các kim loại đen bao phủ bởi xác chết, núi non chồng chất, ở nơi giao nhau của Như Long sơn mạch, có một thần tọa đồ sộ, một bóng người nhấp nhô, cực kỳ uyển chuyển và quyến rũ đang nằm trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận