Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1397: Quy Khư nhất đao trảm

Đôi mắt Bạch Đông Lâm chứa sự mỉa mai, dựng thẳng tay làm đao, cổ khí nuốt vô số khí độn "Toái không" hiện lên mặt ngoài bàn tay, hiện lên quang huy như thủy tinh.
“Quy Khư nhất đao trảm!”
Ngâm!
Một bàn tay thịt lại bộc phát ra hơi thở vô cùng sắc bén, đao ngâm thương mang, một tia sáng màu bạc xẹt qua hư không, chợt lóe rồi biến mất.
Khe nứt nhỏ bé lan tràn không biết bao nhiêu năm ánh sáng, bàn tay tử khí che trời nặng nề kia bị ánh sáng chém qua lập tức chậm lại, tán loạn thành hư vô.
"Cuồng vọng! Ngươi dám..."
Tử Thần biến sắc, trong lòng nổi giận, vừa định ra tay lần nữa lại phát hiện sợi tơ màu bạc khủng bố kia có thế không thể ngăn cản đã vượt qua thời không mê loạn, chém tới trước mặt hắn ta.
"Rống! Buồn cười! Giết!”
Tử Thần hiển hóa chân thân, móng vuốt đen nhánh nắm chặt thành quyền, đánh mạnh tới phía sợi tơ.
Răng rắc!
Cánh tay tựa như đậu phụ, đáp lại mà đứt.
"Cái gì?!"
Không kịp khiếp sợ, thân ảnh Tử Thần nhoáng lên một cái, vứt bỏ hành cung Thần Điện, lui vào sâu trong chiến trường Vô Tận.
Ầm ầm!
Sợi tơ màu bạc chia làm hai, chặt nát rất nhiều mảnh vụn thời không, cuối cùng bắn vào sâu trong chiến trường Vô Tận biến mất không thấy.
“Cổ khí chân nhất!”
Tử Thần hơi rũ mắt nhìn thoáng qua áo bào đen bị xé rách trước ngực, nội giáp chiếu sáng lộ ra một góc. Nếu không phải hắn ta phản ứng nhanh, kịp thời tiêu hao tuổi thọ thúc dục cổ khí bảo giáp, vừa rồi bị chém thành hai nửa cũng không phải là Thần Điện, mà là chân thân của hắn ta.
Mặc dù như thế, nhưng lần này cũng tiêu hao tuổi thọ ngàn năm của hắn ta, mặc dù tuổi thọ của Chúa Tể rất nhiều nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, Tử Thần đau lòng không thôi.
"Hơi thở này là... Toái Không!?”
Trong Yêu Hoàng Cung, hai mắt U Minh Chúc Long trợn tròn, lão ta sẽ không cảm giác sai, hơi thở hủy diệt nghiền nát tất cả này chính là cổ khí truyền thừa mà Long Tộc bọn họ đã mất đi - Toái Không!
“Nói như vậy, tiểu tử Nhân Tộc tên Bạch Đông Lâm này đã mở ra Long Phượng cổ mộ?”
Bạch Đông Lâm cũng không che lấp diện mạo, trong nháy mắt hiện thân đã bị rất nhiều cường giả Yêu Tộc Dị Tộc nhận ra. Giờ này khắc này, hình chân dung của Bạch Đông Lâm vẫn còn ở trên bảng Tất Sát của Dị Tộc.
Hơn nữa hơi thở của Toái Không, hết thảy đều không cần nói cũng biết, truyền thừa về phá bích giả của Hư Không Tổ Long và U Minh Cổ Phượng còn quan trọng hơn Toái Không chắc chắn cũng rơi vào trong tay Bạch Đông Lâm.
Đây là tin tức rất quan trọng, U Minh Chúc Long không dám giấu diếm, ý chí khẽ động đã truyền đạt cho tất cả cường giả Thập Cảnh phe mình.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều ánh mắt khủng bố đều gắt gao tập trung vào Bạch Đông Lâm, khí cơ đan xen, trấn áp khu vực phong cấm.
"Hả? Tại sao đột nhiên hạ nhiệt rồi? Hơi lạnh nha.”
Bạch Đông Lâm làm bộ rùng mình một cái, ngón tay khẽ vuốt, một vòng ánh sáng trắng gợn sóng nhộn nhạo lên, đưa toàn bộ tám thiên kiêu của Nhân Tộc vào lục địa Vĩnh Hằng.
Chiến đấu tiếp theo cũng không phải những tiểu gia hỏa này có thể tham dự, một chút dư âm cũng có thể lấy mạng nhỏ của bọn họ.
"Được, thật mạnh!!"
"Vị đại nhân này là ai? Vốn tưởng rằng nhóm thiên kiêu đã là Thần Ma đỉnh cao, lại không ngờ suýt chút nữa bị một tay đè chết. Càng kinh khủng chính là vị đại nhân nho nhã hiền hòa anh tuấn tiêu sái phóng khoáng này đánh một tay đao đã bình ổn hết thảy!”
“Thật sự quá kinh khủng!”
Bạch Đông Lâm bộc phát ra công kích khủng bố, ngay cả Huyết Đồ Kiếm Chủ quen biết hắn cũng là vẻ mặt không thể tin được, huống chi là tu sĩ sinh linh cấp thấp phàm tục ở các nơi trong vũ trụ.
Bọn họ lại từng gặp qua bao nhiêu cường giả, trong mắt bọn họ, đại năng Thần Ma đã là thiên hạ vô địch, nào biết còn có Chúa Tể càng là tồn tại khủng bố.
Ùng ục…
Cách Bạch Đông Lâm chỉ có mấy năm ánh sáng, vẻ mặt ba thiên kiêu Yêu Tộc Dị Tộc tái nhợt, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Bọn hắn muốn chạy trốn nhưng lại bị một cỗ khí cơ khủng bố gắt gao khóa chặt, ý chí đều rơi vào ngưng trệ, càng không cần phải nói đến di chuyển thân thể.
"Đạo hữu, lấy lớn hiếp nhỏ, có phải không được tốt lắm hay không?"
Hai mắt U Minh Chúc Long híp lại, lấy ra trong tay một tòa bảo ấn, sát khí lẫm liệt tràn ra.
Tử Lân Ứng Long chính là người kế nhiệm nội định của lão ta, cũng không thể vô duyên vô cớ chết ở chỗ này, lão ta cũng tin tưởng Bạch Đông Lâm sẽ không ra tay. Lão ta hiểu rất rõ Nhân Tộc, tu vi của Nhân Tộc càng cao cũng càng yêu quý thể diện, chuyện lấy lớn hiếp nhỏ này rất ít khi xảy ra.
"Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Bạch Đông Lâm trừng mắt lạnh lùng nhìn, trong lúc nói chuyện, dưới chân nhẹ nhàng đạp một cái, lực hủy diệt khủng bố nhảy vọt duy độ, trong nháy mắt buông xuống ngoài mấy năm ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận