Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 214: Hắc y nhân đeo bám mãi không buông

Ký thác hy vọng của mình lên người kẻ khác, đến khi gặp phải tuyệt cảnh thì chỉ có tuyệt vọng hơn mà thôi. Bạch Đông Lâm hắn không phải người xấu nhưng cũng không phải người tốt. Bạch Đông Lâm không muốn làm kẻ yếu, hắn chỉ muốn làm cường giả!
Cường giả có thể thống trị tất cả cường giả!
Bạch Đông Lâm không nghĩ ngợi thêm nữa, hắn đứng dậy bước ra khỏi vương thành. Trận pháp trong địa cung đã bị rút hết nên hắn xác định phương hướng rồi lao thẳng đến Minh châu.
Hắn không đủ tư cách để tham gia vào kế hoạch Vĩnh Dạ của mấy lão quái vật đó nhưng ít nhất hắn phải bảo vệ được những người mà hắn quan tâm. Bạch Đông Lâm sẽ không bao giờ cho phép nhị ca mình trở thành vật hi sinh của bọn chúng.
Chỉ là mọi việc sẽ có khả năng chuyển biến tốt đẹp hơn cũng không chừng.
Không biết tại sao cung chủ Nguyệt Cung lại bất ngờ xuất hiện trong đầu Bạch Đông
Minh Dự Đế Quân chết thật rồi ư?
Xoẹt xoẹt!
Trong một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, từng bóng đen lướt nhanh giữa những hàng đại thụ và bụi rậm.
Rầm! Một bóng đen đột nhiên dừng lại, tứ chi cùng đầu áp sát mặt đất, hít sâu một hơi.
“Sao rồi?”
Một người mặc áo choàng đen cũng dừng lại bên cạnh bóng đen, hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết còn sót lại.
Bóng đen nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi mắt dã thú với con ngươi thẳng đứng tràn đầy vẻ hưng phấn, giọng điệu kích động nói:
“Đội trưởng! Chắc là ở khu vực này. Ta bắt được chút khí tức sắp tiêu tán. Là dao động của Thôn Linh Hồ Lô!”
Người mặc áo choàng đen có hơi sửng sốt, không ngờ chỉ tùy tiện hỏi mà lại có kết quả. Trong khoảng thời gian này hắn ta đã phải chịu quá nhiều áp lực nên tinh thần có chút hoảng hốt. Người mặc áo choàng đen nháy mắt đã hồi thần, nhanh chóng lấy một miếng ngọc bội đen nhánh ra rồi bóp nát nó.
Có hàng ngàn đội tìm kiếm như vậy, rừng rậm, thiên không, sông hồ, sâu dưới lòng đất, hay các sơn mạch vô tận vô biên… khắp nơi đều có bóng dáng của đám hắc y nhân. Có thể nói là đào ba tấc đất, thiên la địa võng.
Ngay khi ngọc bội bị bóp nát, cả đám hắc y nhân đều khựng lại, sau đó lần lượt biến thành từng luồng độn quang, bắt đầu hội tụ lại.
Tí tách!
Cực sâu dưới lòng đất, trong hang động thạch nhũ tự nhiên thỉnh thoảng lại có những giọt nước nhỏ xuống, tạo thành những vòng gợn sóng trên mặt ao nước vốn tĩnh lặng.
Trên bờ ao nước, Bạch Kiếm Ca ngồi xếp bằng trong trận pháp ngăn cách. Mặc cho đám hắc y nhân lùng sục truy sát, một thân bạch bào tóc trắng vẫn không nhiễm chút bụi trần. Trên hông hắn ta có hai thanh trường kiếm, một trắng một xanh. Trên đùi đặt một thanh trường kiếm đỏ rực, lưỡi kiếm còn vương lại hơi thở giết chóc hủy diệt.
Bên cạnh Bạch Kiếm Ca là một cái hồ lô khổng lồ, toàn thân đen bóng chi chít những minh văn vặn vẹo kỳ dị, hắc vụ quẩn quanh. Phía trên hồ lô còn dán chín lá bùa đang lấp loé kim quang.
Bạch Kiếm Ca đang tĩnh tọa tu luyện thì đột nhiên mở mắt. Kiếm ý vô tận cuộn trào mãnh liệt trong đáy mắt, kiếm văn trên mi tâm cũng sáng rực lên.
Trận pháp cảnh giới mà Bạch Kiếm Ca thiết lập đã bị kích hoạt. Mặc dù hang động thạch nhũ này nằm ở chỗ cực sâu trong lòng đất, có tầng nham thạch thật dày cắt đứt dò xét của thần niệm, nhưng với cái mũi chó của đám hắc y nhân kia thì sớm muộn gì chúng cũng mò đến thôi.
Bạch Kiếm Ca ngập ngừng liếc nhìn cái hồ lô đen nhánh bên cạnh. Hắn ta biết đám hắc y nhân có thể thông qua nó để truy tìm tung tích của mình, chỉ tiếc là hắn ta lại không phá huỷ được cái hồ lô này. Nhưng nếu bảo Bạch Kiếm Ca dễ dàng trả hồ lô này lại cho đám hắc y nhân thì trong lòng hắn ta lại không thoải mái.
Tuy trận chiến trong bí cảnh, Bạch Kiếm Ca đã nhờ vào trường kiếm Thánh Khí mà giết chết mấy ngàn hắc y nhân, nhưng thế vẫn còn chưa đủ. Đã làm thì phải chấp nhận trả giá đắt.
Hơn nữa, trong hồ lô này còn có linh hồn của những đồng đạo lúc đầu đã cùng nhau tiến vào bí cảnh. Đám hắc y nhân đeo bám mãi không buông, chỉ sợ trong đó không chỉ có linh hồn của những đồng đạo kia thôi. Thế nên Bạch Kiếm Ca càng không thể từ bỏ hồ lô này.
Ánh mắt Bạch Kiếm Ca dần dần trở nên sắc bén, hắn ta vuốt ve trường kiếm đỏ như máu trên đùi. Trường kiếm nhàn nhạt phát ra những tiếng kiếm minh.
...
Bảy ngày sau.
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng trong một sơn động, hai tay cầm hai hạt lôi châu cùng hỏa châu. Lôi hỏa kinh khủng quấn quanh người, trên mặt đất ném đầy chai chai lọ lọ.
Hắn đã đuổi đến Ô Lam sơn mạch được mấy ngày rồi. Trước tiên là đi bí cảnh, nhưng tiếc là hắn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào ngoại trừ một vùng phế tích. Bạch Đông Lâm vẫn chưa xác định được kiếm tu kia có phải là nhị ca hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận