Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1563: Nhân tộc quyết liệt chia gia sản (1)

“Ha ha, đã như vậy, xin đa tạ Đế Tôn.”
Phong Quân nhếch miệng lên, tạo thành một tia cười giả dối, cũng không bất ngờ quá, đây đều là chuyện trong dự kiến, mất đi mạng chiến hồn, không phải bọn họ còn có Không gian Thiên La sao? Vấn đề không lớn!
“Hừ!”
Đột nhiên Đế Tôn đi lên, hất ống tay áo, dậm chân bước ra bên ngoài thần điện, chúa tể của nhóm ẩn nấp còn lại cũng vội vàng đứng dậy, theo sát phía sau.
Khi mọi người rời đi, thần tọa sáng chói tượng trưng cho Nhân tộc có thân phận chí cao cũng lập tức biến mất, hóa thành một chùm sáng rực rỡ.
Bóng dáng Đế Tôn hơi dừng lại, đứng ở cửa thần điện, thần sắc càng lạnh băng hơn, giọng điệu hờ hững nói: “Lần sau gặp mặt, là binh khí chĩa vào nhau.”
“Các ngươi, tự giải quyết tốt!!”
Rầm --
Một trụ sáng sáng chói hạ xuống, bao phủ đám người Đế Tôn, ánh sáng tiêu tán, bóng người cũng không còn.
“Hầy, tranh chấp lý niệm, há có thể nhường?”
“Đế Tôn, lão phu hiểu được tâm tình của ngươi...”
Trong mắt chúng chúa tể hiện lên một tia phức tạp, lập tức hóa ý chí thành dao, chém bỏ tạp niệm, ánh mắt kiên định sáng chói.
“Kế tiếp, chúng ta nên làm như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi của Phong Quân, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thần tọa cao nhất, nhưng lúc này phía trên ngoại trừ Băng Miêu thần thái lười biếng đang híp mắt ngủ gật, nào còn bóng dáng của Bạch Đông Lâm đâu.
“À, Băng Miêu tiền bối, Bạch đại nhân đâu rồi?”
“Meo –”
Băng Miêu ngáp một cái, duỗi móng khom người, một lát sau, mới dùng giọng thanh thúy nói: “Sau khi hội nghị bắt đầu một năm, vào thời điểm mấy người cãi lộn không ngớt, Bạch đại nhân nói một câu ‘Thật nhàm chán’ rồi biến mất không thấy .”
“Meo ~ mấy người không biết à?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch đại nhân này rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào rồi? Lại có thể vô thanh vô thức giấu được cảm giác của tất cả mọi người.
“Cái này...”
“Liên quan đến sự việc thần thạch ngũ sắc, chúng ta còn cần hỏi đến Bạch đại nhân, thông qua lời nói trước đó của Đế Tôn, nếu không khác dự đoán quá nhiều, hẳn là Bạch đại nhân biết rõ ba viên thần thạch còn lại ở đâu.”
“Thậm chí, cũng không phải là không thể ở trong tay Bạch đại nhân nhỉ.”
Mọi người nghe vậy, đều khẽ gật đầu, trong lòng bọn họ Bạch Đông Lâm đã là không gì không làm được, điều này so với miêu tả trong thông tin về “ý chí hắn ta” trong ký ức liên quan đến Bạch Đông Lâm, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
“Có thể tìm thấy Bạch đại nhân ở đâu?”
Kiếm Chủ dừng động tác vỗ kiếm lại, chậm rãi mở miệng nói: “Có lẽ, có thể thử đến chủ phủ vực giới Bạch Thần giới một lần.”
“Cũng có khả năng ở Cực Đạo thánh tông, Bạch Ngọc kinh.”
Huyết Đồ tiếp lời, thực ra trong lòng bọn họ đều hiểu, nếu Bạch Đông Lâm đồng ý gặp bọn họ, hai chỗ này là có khả năng nhất, mà nếu không muốn gặp, thì có tìm chân trời góc bể cũng phí công.
“Đi thôi.”
“Tiếp theo nên làm như thế nào, còn phải nghe chỉ thị của Bạch đại nhân, dù sao không phải là lần đầu tiên đại nhân thống lĩnh Phá Bích chúng ta ...”
Ong ong!
Hư không rung động, vài bóng người biến mất không thấy, những chúa tể khác vẫn ở lại tại chỗ như cũ, nhắm mắt chìm vào trong yên lặng.
Đây là đi thương thảo đối sách, cũng không phải đánh nhau, để vài vị đi nói chuyện là được.
...
Dưới núi Ngọc Kinh, một tiểu yêu hoa lam đang dựa vào ngọc bia cao ngất ngủ gật.
Híp hai mắt trở nên hoảng hốt, đột nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào trước mặt mình lại xuất hiện mấy bóng người mặc y bào cổ quái, lập tức tỉnh táo lại.
“Các ngươi là ai!?” Giọng điệu cảnh giác, đây là lần đầu tiên nàng canh cửa chính, mặc dù hẳn là trong Cực Đạo thánh tông sẽ không có người xâm nhập xuất hiện, nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt.
“Ha ha, nhóc con chớ hoảng sợ, lão phu Phong Quân, đến đây thăm hỏi Ngọc Kinh sơn chủ, không biết lão gia nhà ngươi có đó không?”
Mặc dù tò mò không biết vì sao thanh niên tướng mạo tuấn mỹ trước mặt tự xưng “lão phu”, nhưng giọng nói dịu dàng này lập tức làm tiểu yêu buông lỏng cảnh giác.
“Lão gia nhà ta đang ở đây! Sáng sớm hôm nay Tiểu Lam còn nhìn thấy lão gia tản bộ trước đại điện!”
Chúng chúa tể nghe vậy, mắt sáng lên, bọn họ đã vồ hụt một lần ở phủ giới chủ, lần này chắc là không bị lệch nữa.
Lúc này, không khí bên cạnh ngọc bia bỗng nhiên gợn sóng, một vòng xoáy lối đi chậm rãi hiện ra.
“Các vị đạo hữu, mời vào.”
Là giọng của Bạch Đông Lâm, thần sắc mọi người nghiêm lại, chắp tay, cất bước bước vào lối đi.
“Những người này là ai? Kỳ kỳ quái quái, nhưng mãi mới có người đến thăm hỏi núi Ngọc Kinh …”
Tiểu Lam lầm bầm một câu, gãi gãi cái đầu nhỏ cũng không thông minh lắm, tiếp tục dựa vào ngọc bia chợp mắt.
Trong đại điện bạch ngọc rộng lớn, mọi người nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang tùy ý khoanh chân ngồi trên mặt đất, nét mặt trở nên hoảng hốt, giống như nhìn thấy trung tâm đất trời, nháy mắt một cái, lại thấy như một người phàm bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận