Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 777: Thu thập máu của cường giả tuyệt đỉnh cảnh thứ mười

“Uy lực của nhát đao vừa rồi thật phi phàm, không biết có chém trúng đầu lâu của lão tổ không, có khi lại rớt ra chút mảnh vụn nhỉ?” Kho báu của Hải Yêu đã bị Chiến Tranh ti để mắt, hắn khỏi cần nghĩ tới, vẫn nghĩ cách loay hoay với cái đầu lâu của lão tổ.
Bất kể thế nào, hôm nay không vớt được thứ gì béo bở thì hắn sẽ không chịu từ bỏ.
Bạch Đông Lâm khẽ chuyển người, ẩn núp xung quanh đầu lâu, đi vòng vòng quanh vách chắn khí tức kinh khủng, cẩn thận cảm ứng tìm tòi.
“Ha ha ha! Trời không phụ người có lòng, bị ta tìm ra rồi!”
Cách xa đầu lâu vạn trượng, trong hư không có một viên cầu đựng chất lỏng màu sắc lộng lẫy, khí tức kinh khủng, lớn chừng khoảng đầu người.
Đây là một giọt máu của đầu lâu lão tổ còn sót lại.
Bạch Đông Lâm cười thầm như điên, không hề chê giọt máu nho nhỏ này, đây chính là máu của cường giả tuyệt đỉnh cảnh thứ mười!
Với tài trí của hắn, chắc chắn có thể vắt kiệt giá trị thăng dư của nó.
Ôm tâm trạng cực kỳ phấn khích, Bạch Đông Lâm thi triển tất cả các chiêu phòng ngự, bước từng bước tới gần giọt máu, mặc dù trong máu cũng có khí tức đáng sợ nhưng thua xa đầu lâu rất nhiều.
Bạch Đông Lâm cố chịu đựng bị khí tức ăn mòn, cơ thể liên tục tuần hoàn biến mất rồi lại hồi phục, không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thành công lấy được giọt máu.
“Nặng thật!”
Cảm nhận độ nặng trong tay, Bạch Đông Lâm phải phát huy toàn bộ sức mạnh, khó khăn lắm mới giữ được, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên, điều này vượt xa ngoài tưởng tượng của hắn.
“Nặng quá, rốt cuộc những lão tổ này phải mạnh đến cỡ nào nhỉ? Mật độ máu thế này còn cao hơn cả trọng lượng một ngôi sao chết!”
Một ngôi sao chết nặng tới một tỷ tấn.
“Ban nãy ta đúng là mơ mộng viển vông, thế mà dám mơ tưởng nuốt toàn bộ đầu lâu vào. Cho dù đột phá được khí tức ăn mòn cũng không có cách nào mang nó đi!”
“Có điều, khối lượng của đầu lâu cao như vậy, vậy mà không đè sập chỗ này, tại sao lại như vậy? Chẳng có lẽ là trường lực trung tâm của đầu lâu này chưa tan biến hết nên sinh ra hiệu ứng triệt tiêu khối lượng? Giọt máu này rời khỏi đầu lâu nên lộ ra khối lượng thật?”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của bản thân, chính hắn cũng là như vậy, tuy khối lượng lớn nhưng có thể khiến cơ thể nhẹ như lông hồng, đi trên tuyết không để lại vết chân, đây chính là kết quả do Linh Khiếu trong cơ thể kết hợp với trường lực tạo ra.
Dừng dòng suy nghĩ, lồng ngực Bạch Đông Lâm bộc phát Hắc Bạch thần quang sáng chói, hai tay giữ chặt lấy giọt máu nặng trĩu, tay nổi gân xanh, cố gắng từ từ nhét nó vào trong thần quang ở lồng ngực.
Phù…
Cất máu vào Vĩnh Hằng Quang giới xong, Bạch Đông Lâm thở hắt ra một hơi trọc khí, sắc mặt lập tức thoải mái.
“Được lắm, cuối cùng cũng có thu hoạch, không uổng công đi một chuyến, khà khà, tìm tiếp nào, chưa biết chừng vẫn còn mẩu vụn nào đó sót lại.”
Bạch Đông Lâm vớ được món hời, trong lòng càng ngứa ngáy thêm, tiếp tục tìm kiếm thật cẩn thận, chưa đi được một vòng, Bạch Đông Lâm bỗng thấy người chậm lại, ý niệm chìm vào trong Thần Hải.
“Cái bia đá đen tối này lại làm sao nữa đây? Tự dưng lại nổi điên, chẳng lẽ định học đòi theo bia Tiêm Giác hay sao? Ta không biết ngươi có tồn tại “phân bia” cơ đấy!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm đầy hoài nghi, nhìn chiếc bia đá đen tối tỏa ra ánh sáng tối tăm run rẩy liên tục, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này.
Cái bia đá đen tối này vốn rất lạnh lùng, từ lúc tự động tiến vào Thần Hải, ngoại trừ lợi dụng để cảm ngộ chân kinh ra, đừng nói thúc giục hắn, đến chấn động một cái nó cũng chưa từng.
Ngoại trừ một lần bảo vệ thần hồn của hắn khỏi nguyền rủa của Hắc Vụ Ma Hoàng ra, từ đó trở đi, dường như biết thần hồn của hắn bất tử bất diệt, thế là cũng không thèm bảo vệ thần hồn cho hắn nữa.
Sau đấy bị bia Tiêm Giác khiêu khích, tranh đoạt vị trí trung tâm, nó mới chủ động động thủ, đánh bại bia Tiêm Giác ngay trong một đòn duy nhất, giờ bia Tiêm Giác đã thăng cấp thành Chiến Bia cũng không dám nghĩ đến chuyện báo thù, rõ ràng là bị đánh một trận sợ tới giờ.
Cái bia đá đen tối này tuy lạnh lùng nhưng nó rất mạnh. Mặc dù ngoài miệng hắn nói ba hoa chích chòe nhưng vẻ mặt hắn đầy nghiêm nghị, chẳng rõ động tĩnh khác thường của cái bia đá đen tối này là tốt hay xấu.
Cẩn thận cảm ứng một lúc, thấy ngoại trừ rung lắc và phát sáng thì cũng không có gì mới nữa, hắc lắc đầu bất đắc dĩ.
“Ngươi không nói thì làm sao ta biết ngươi muốn nói gì? Đồ vật cao cấp như vậy mà lại không có trí tuệ nhân tạo, đừng quấy nữa, ta còn có việc phải làm!”
Nói rồi mặc kệ bia đá, ý niệm của Bạch Đông Lâm rời khỏi Thần Hải, tiếp tục lén la lén lút đi vòng vòng xung quanh đầu lâu, cẩn thận tìm kiếm các ngóc ngách để tìm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận