Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2001 - Đến từ kiếp trước (1)

“Đúng thế, Nguyên, tên của con!”
Bạch Nguyên, tiểu tử này, chẳng lẽ là......
“Mẫu thân đại nhân......”
Bóng dáng của Tiểu Bạch Nguyên chợt lóe lên, vội vã nhào vào lòng Tử Hoàng, nhẹ giọng gọi, trong đôi mắt trong veo tràn ra vẻ đau thương, tuy rằng chỉ vừa mới chào đời, nhưng nhóc đã hiểu được sự khác biệt giữa sống và chết.
Đây là người thừa kế của sinh mệnh cấp cao, tất nhiên không thể phán đoán bằng mắt thường, nhóc là món quà từ truyền thừa huyết mạch, vậy nên “sinh ra đã biết”.
Vạn đạo đều có phải trái, đạo và lý tồn tại khách quan lại càng rõ ràng trong tâm trí.
Điều duy nhất tương đối bình thường là nhân tính chủ quan của ý thức bản ngã, không khác mấy so với những đứa trẻ bình thường, tam quan đều trống rỗng, việc hình thành nhân cách vẫn cần phải trải qua bồi dưỡng.
Nói trắng ra, lúc này Tiểu Bạch Nguyên có thể theo bản năng mà dùng tay nắm lấy một vũ trụ đại thiên, nhưng lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế và cách hành xử thế nào trong thiên hạ.
Lúc Tiểu Bạch Nguyên còn chưa ra đời, mẫu thân của nhóc đã chết đi trong vô tận năm tháng, kể từ đó nhóc sống trong một gia đình đơn thân, đây là xuất thân thê lương đến cỡ nào.
Bạch Đông Lâm lần đầu làm cha, là một đại lão thô lỗ, làm sao hiểu được cách an ủi đứa nhỏ, chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên nhìn, chờ Bạch Nguyên tự mình bước ra từ trong đau thương.
Oành ầm ầm——
Dường như tiếng kêu khóc nghẹn ngào của Tiểu Bạch Nguyên đã chạm đến một loại Khái Niệm bí ẩn nào đó, những dây leo Tử Kim chiếm cứ khắp nơi trên trời đất bắt đầu quay cuồng kịch liệt, toàn bộ đều thu vào và hội tụ bên trong trong Tử Kim thần điện.
Răng rắc!
Mái tóc dài ngang vai tựa thác nước của Tử Hoàng bị đứt, toàn bộ những sợi dây leo Hồ Lô được chuyển hóa từ lọn tóc mọc dài ra kia đều tập trung lại với nhau. Ngưng tụ, sụp đổ, hóa thành những sợi tơ Tử Kim đan vào nhau, quấn quít xen lẫn, khi ánh sáng tím óng ánh tán đi, một chiếc áo bào màu tím đơn giản nhưng sang trọng đã tự động phủ lên thân hình trần trùng trục của Tiểu Bạch Nguyên.
Vũ khí siêu thoát vô thượng—— Bảo hộ của Tử Hoàng!
Trên chiếc áo bào này chất chứa tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ dành cho con mình, là món quà mà Tử Hoàng dốc hết sức tạo ra, mạnh hơn những vũ khí siêu thoát mà người siêu thoát tiện tay nặn ra không biết bao nhiêu lần.
Chí ít, Bạch Đông Lâm cũng chưa từng thấy qua vũ khí siêu thoát nào có khí tức khủng khiếp như vậy, kể cả với thực lực lớn mạnh của hắn hiện giờ, hắn cũng phải dùng hai tay mới có thể xé nát nó được.
Vù vù!
Dị biến không chỉ xuất hiện ở mỗi chỗ này, không gian trong thần điện đột nhiên sinh ra một luồng sức mạnh bài xích, đẩy hai cha con Bạch Đông Lâm ra tới ngoài điện.
Ngay lập tức, Tử Tinh thần điện nguy nga vô lượng bay lên không trung, ngọn lửa Tử Kim nóng cháy đến cực điểm bốc lên, tự ngã tế luyện, phút chốc biến thành một viên Hồ Lô Tử Kim nho nhỏ, luân chuyển không ngừng giữa thực hư, sau một trận vặn xoắn chớp nháy, biến thành một mặt dây chuyền đeo thẳng lên cổ Tiểu Bạch Nguyên.
Oành!
Tấm bia đá khắc chữ “Nơi an giấc của Tử Hoàng” vỡ tan tành thành vô số điểm sáng, cuốn lấy từng tự phù kỳ dị, bỗng chốc ngưng tụ thành một trận đồ thần quang sáng chói, lơ lửng trôi xuống, bao trùm ấn đường của Tiểu Bạch Nguyên, triệt để che đậy lên chữ “Nguyên” thần bí khó lường kia đi.
“Mẫu thân đại nhân!”
Đôi mắt Tiểu Bạch Nguyên đỏ hoe, lòng bàn tay dính chặt vào mặt dây chuyền Hồ Lô trước ngực, dường như nhóc có thể cảm nhận được mẫu thân đang ở ngay bên cạnh, cách vị trí trái tim nhóc rất gần.
Có lẽ đây chính là tình thương vĩ đại của người mẹ, vì đứa con chưa từng gặp mặt, Tử Hoàng đã dốc ra hết tất cả những gì mình có.
'Nhóc con Tiểu Tử này, sao lại thiên vị như vậy? Thứ gì cũng cho Tiểu Nguyên hết, vậy còn ta thì sao?’
Bạch Đông Lâm chua lòm, đến cả tận đáy lòng cũng tràn ngập vị chua, tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng chỉ trêu chọc mà thôi, hắn còn chưa đến mức ghen tị với cả con của mình.
Hơn nữa, tất cả bí ẩn liên quan đến sức mạnh xoáy nước trong cơ thể Tiểu Tử đều đã bị hắn hấp thu, đây mới là thứ quý giá nhất, còn lại đều chỉ là râu ria không đáng kể mà thôi.
Nhìn Tiểu Bạch Nguyên vừa mơ mơ màng màng, lại vừa âm thầm buồn bã, Bạch Đông Lâm giơ bàn tay lên, giống như đã làm với mẫu thân Tiểu Tử của nhóc, lập tức kéo lấy tâm trí đang suy sụp của nhóc con quay về hiện thực.
“ y da! Đau! Phụ thân đại nhân, người đang làm gì dạ?”
Chỉ một cái búng tay, toàn bộ vũ trụ đại thiên sẽ bị xóa sổ, Tiểu Bạch Nguyên có lai lịch kinh khủng, cho nên nhóc sẽ không vì thế mà bị thương, nhóc chỉ cảm thấy hơi đau một tí thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận