Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 594: Mượn lò

Cũng phải nói rằng là có ai trong số những người tu luyện được tới cảnh giới đại năng mà không có chút bối cảnh liên quan đâu? “Lưu tiền bối, thật không dám giấu diếm, lần này ta tới Đạo Môn quả thật có một chuyện muốn làm, gặp được tiền bối cũng là chuyện ngoài dự tính.”
Lưu Đông Xuyên khẽ gật đầu. Hắn ta đã nghĩ tới từ lâu rồi, rằng nếu không có chuyện cần phiền hắn ta, với tính cách của Bạch Đông Lâm, nhất định hắn sẽ ngại phiền, tránh đi mất.
“Đông Lâm, giữa ta và ngươi thì không cần khách sáo, ngươi có chuyện gì cứ nói, nhất định ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Đó là chuyện ta phải làm mà!”
Biểu cảm của Lưu Đông Xuyên đầy nghiêm nghị. Hắn ta vẫn cảm thấy mình nợ Bạch Đông Lâm, nếu không nhờ có Bạch Đông Lâm, hắn ta cũng chỉ có thể trừng to mắt mà nhìn hơn tỉ tu sĩ bị tàn sát sạch sẽ. Đối với một lòng kiếm đạo của hắn ta, đó là một loại đả kích khủng khiếp.
“Ta muốn mượn lò bát quái của Đạo Môn dùng một lát!”
Bạch Đông Lâm đi thẳng vào vấn đề, không hề có ý che che giấu giấu, có thể nói cả thử nghiệm cực đạo cho Lưu Đông Xuyên.
“Ồ? Ngươi đang định luyện chế vô thượng đan dược gì sao?”
Hai mắt Lưu Đông Xuyên sáng lên. Trong vô thức, hắn ta đã nghĩ ngay tới đan dược. Dù sao trình độ luyện đan của Bạch Đông Lâm cũng không thấp, mà lò bát quái lại là tiên khí luyện đan nổi tiếng trên đời.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, lên tiếng với biểu cảm kiên định: “Không phải, ta muốn luyện thể!”
“Hở?”
Lưu Đông Xuyên trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù Bạch Đông Lâm là thể tu, còn là thể tu của Cực Đạo thánh tông, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một tu sĩ Thần Thông Cảnh thôi. Hắn dám vào lò bát quái luyện thể, đây không phải là tự lao đầu vào chỗ chết à!
“Không biết tiền bối có còn nhớ tiếng chuông quét ngang Càn Nguyên giới vào chín năm trước không?”
Biểu cảm Lưu Đông Xuyên biến đổi. Trong sự khuấy động của khí tức, kiếm quang nhàn nhạt lưu chuyển ngoài thân, hư không bị khuấy đảo tới vỡ vụn không còn.
“Ý của ngươi là…”
Bạch Đông Lâm gật đầu đầy nghiêm túc.
‘Hít!’ Lưu Đông Xuyên khẽ nhẫn mi tâm, biểu cảm do dự, một lát sau mới thở dài bảo: “Nghị hội Cực Đạo các ngươi vẫn y như cũ, sắp xếp nhiệm vụ không lưu tình chút nào. Tuy là người thử nghiệm Cực Đạo thất bại chưa bao giờ để lại ghi chép thành dòng, nhưng những người giải mã những bí ẩn này vẫn ngầm hiểu lẫn nhau, biết tỷ lệ tử vong của thí nghiệm này cao đến mức nào…”
“Đông Lâm, thiên phú của ngươi thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. So với đan đạo, thiên phú thể tu của ngươi còn kinh người hơn!”
Biểu cảm của Lưu Đông Xuyên là thổn thức không thôi. Hắn ta lại càng cảm thấy những điều Bạch Đông Lâm trải qua tương tự mình. Hơn nữa, cả hai đều có thiên phú tu luyện ưu tú, một là kiếm đạo, một lại thể tu, đều si mê đan đạo, đều không bị bên ngoài ảnh hưởng…
Nhìn thấy suy nghĩ của Lưu Đông Xuyên bất định, đôi mày của Bạch Đông Lâm chau lại. Hắn hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lưu Đông Xuyên đã lệch đi đến mức nào rồi.
“Tuy là thiên phú mạnh mẽ, nhưng tu vi của ngươi hiện tại vẫn quá yếu. Tam Muội Chân hỏa trong lò bát quái cực kỳ không đơn giản. Dù là trong tình huống không có ai hỗ động, uy năng chợt giảm, nó vẫn có thể đốt chết một thể tu Thần Nguyên vô cùng dễ dàng.”
“Lưu tiền bối, tiền bối không cần phải khuyên ta nữa. Tâm ý của ta đã quyết. Tiền bối yên tâm, nếu như không đỡ nổi, ta sẽ chủ động rời khỏi, không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa đâu!”
Cảm nhận được ý chí kiên định của Bạch Đông Lâm, môi Lưu Đông Xuyên khẽ mấp máy, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Có lẽ Bạch Đông Lâm có thủ đoạn nghịch thiên gì đó, nếu không hắn cũng không tự tin thế này, hệt như lúc ở Đan Minh vậy! Lưu Đông Xuyên chỉ có thể thuyết phục mình như thế.
“Được rồi, cứ giao việc này cho ta đi, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận!”
“Đa tạ tiền bối!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên. Hắn còn rất nhiều con bài chưa lật, cái lò bát quái này không làm khó được hắn. Chuyện khó duy nhất của nhiệm vụ này chỉ có phải làm sao để mượn được cái lò bát quái từ trong tay của thế lực Đạo Môn hàng đầu.
Hiện tại có Lưu Đông Xuyên hỗ trợ, nhiệm vụ này đã hoàn thành hơn phân nửa.
Lưu Đông Xuyên cũng là người ‘sấm rền gió cuốn’, thân ảnh chợt lóe rồi biết mất, đi tìm quan hệ.
Một ngày sau.
Lưu Đông Xuyên quay lại đại sảnh một lần nữa, bên cạnh còn có thêm một đạo sĩ thanh niên, trong biểu cảm có chút phiền muộn.
“Đạo huynh ơi là đạo huynh, ngươi nói đi, sao ngươi cứ khăng khăng phải mở lò luyện đan lúc này…”
“Anh Ninh, ngươi đừng nói nữa. Yên tâm đi, sẽ không làm lỡ chuyện đâu. Nếu như không kịp, ta sẽ bảo Đông Lâm hỗ trợ trông lò lửa!”
Tâm thần Bạch Đông Lâm khẽ nhoáng lên, phút chốc thầm hiểu ra.
“Vãn bối ra mắt Anh Ninh tiền bối!”
“A, ngươi chính là tên tiểu tử mà đạo huynh nói kia à! Nghe bảo ngươi có một tay luyện đan thuật cực kỳ xuất thần nhập hóa?”
“Ha ha, không dám không dám, biết chút, biết chút!”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, cực kỳ xấu hổ.
“Được rồi. Anh Ninh, tiết kiệm thời gian đi!”
“Được thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận