Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 490: Tử Lôi thần sơn

Ngoài một số ít tu sĩ đặc biệt ra, hầu hết đều thực hiện theo các bước, dùng thời gian từ từ rèn giũa thần hồn từng chút một. Chẳng hạn như Vân Địch, chỉ có thiên phú bình thường, khí vận trung bình lại không có các thế lực giúp đỡ, thiếu hụt tài nguyên tu luyện.
Hắn ta phải tu luyện đúng mầy ngàn năm, thì tu vi mới miễn cưỡng đạt tới Thần Nguyên Cảnh nhị trọng thiên, thần hồn cũng không kém bao nhiêu.
Đây mới là tốc độ bình thường mà một tu sĩ bình thường nên có.
Còn Bạch Đông Lâm chỉ mất chưa đầy mười năm, đã nâng thần hồn lên tới Thần Nguyên Cảnh bát trọng thiên.
Sự chênh lệch trong đó như mây với bùn vậy.
“Mười năm đạt tới bát trọng thiên, điều này hợp lý không?”
“Ôi, thật ra việc cường hóa năng lượng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là do bản thân mình đã rất cố gắng!”
“Phải chịu đựng sự tra tấn đau đớn vô tận, tu vi có thể nhanh chóng tăng vọt, điều này rất hợp lý!”
Bạch Đông Lâm thay đổi suy nghĩ, mở to hai mắt. Ánh mắt lấp lánh, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong quả cầu sấm sét màu lam trắng.
Hắn phất tay, bảy viên ngọc thạch màu tím với ánh tím vờn quanh bay vào trong tay. Thần niệm lướt qua, phát hiện sức mạnh sấm sét trong đó đã tích được non nửa, hắn hài lòng gật đầu.
Đây là bảy viên ngọc thạnh sấm sét đến từ bí cảnh Nguyệt Cung của Cổ Giới. Hắn đã sử dụng hết sạch năng lượng dồi dào bên trong. Bây giờ chúng bị hắn lợi dụng như đồ bỏ, hơi sửa lại một chút, ngược lại có thể dùng như cục sạc.
Nơi này dồi dào sức mạnh sấm sét như vậy, không lấy ra sạc một chút thì quá phí phạm của trời.
Bạch Đông Lâm cảm nhận được biển sấm sét quanh người đã yếu đi rất nhiều. Tất nhiên sấm sét sinh ra trong mây đen này không phải là vô tận, còn cần thời gian ấp ủ. Hơn nữa, phạm vi hắn thu hút sấm sét cũng có hạn, hoàn toàn không thể duy trì sự tiêu hao của mình mãi mãi được.
“Thôn Thiên Phệ Địa!”
Bạch Đông Lâm mở chiếc miệng to như bồn máu ra, khẽ hút một chút. Sấm sét chớp điện xung quanh biến thành một con rồng khổng lồ, tất cả đều bị hắn một ngụm nuốt chửng vào bụng.
Ợ! Trong miệng phun ra một quả cầu điện, cảm ứng được cơn đau nhói mơ hồ trong Linh Khiếu Thôn Thiên Phệ Địa, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Không có hạt giống pháp tắc Thôn Phệ, môn thần thông này tiến triển quá chậm.
Trong số các pháp tắc tuyệt thế, có thể coi pháp tắc Thôn Phệ là nhóm đứng đầu, cực kỳ khó để lĩnh ngộ!
Linh Khiếu Thôn Thiên Phệ Địa vẫn còn chưa dung hòa ánh sáng Bản Nguyên, nên vẫn chưa phải Thần Thông Bản Nguyên. Nó vận chuyển còn cần tiêu hao năng lượng Huyết Nguyên, mà bây giờ uy năng vẫn còn quá yếu.
Nó thôn phệ một ít vật chất năng lượng ổn định, chẳng hạn như linh thạch, thi thể gì đó, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng vẫn xem như khá ổn định.
Nhưng nếu muốn thôn phệ năng lượng tấn công cuồng bạo thì không được. Sấm sét chớp điện vừa rồi cũng được coi là năng lượng tấn công.
Tốc độ chuyển hóa cực kỳ chậm, khiến hắn cũng có chút khó tiêu.
Môn thần thông này rất quan trọng đối với hắn, là một trong những nguồn năng lượng chủ yếu của hắn. Sau này tiến triển, còn có thể thôn phệ đòn tấn công của kẻ địch, cũng coi như là một loại tẩm bổ đảo ngược tổn thương của hắn.
‘Lần này trở về, cần phải để Tiểu Tử cố gắng hơn. Nếu đúng như mình đoán, thì pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông thứ bảy chắc chắn là pháp tắc Thôn Phệ!’
Bạch Đông Lâm thu lại suy nghĩ, đôi mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào hư không phía xa, giọng nói vang dội trong không gian.
“Đạo hữu, ngươi đã đứng đó quan sát hồi lâu, không định xuất hiện gặp mặt ư?”
Trước khi thần hồn đột phá, hắn cảm nhận được có người đứng bên cạnh nhìn trộm. Nhưng thật ra thực lực vẫn chưa đe dọa được hắn, nên không thèm để ý.
Ngoài cường giả Đại Năng ra, hắn tự tin không ai có thể giữ chân mình được, năng lực chạy trốn cực kỳ mạnh.
Mà cường giả Đại Năng lại không phải là hoa cỏ, nào dễ dàng gặp được như vậy.
“Tiểu huynh đệ, bần đạo có lễ!”
Giọng nói còn chưa dứt, một tia chớp màu tím bắn tới trước mặt Bạch Đông Lâm. Ánh chớp biến mất, một lão đạo mặc áo choàng tím hiện ra, tay cầm phất trần chào hỏi một tiếng.
“Bần đạo là tu sĩ trên Tử Lôi thần sơn ở ngàn dặm bên ngoài. Hôm nay thần thức dạo chơi thiên hạ, bỗng cảm nhận được sấm sét bùng nổ ở nơi này. Vì vậy ta mới tới đây tìm hiểu ngọn nguồn, chứ không hề có ác ý gì với tiểu huynh đệ.”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi dịu lại, lão đạo này còn khá lịch sự, mà hắn có ấn tượng không tồi với đạo sĩ.
Ngay sau đó, hắn thu Pháp Thiên Tượng Địa lại, cơ thể khổng lồ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cũng hơi chắp tay hành lễ.
“Gặp qua đạo trưởng, tại hạ đi ngang qua nơi này. Thấy sức mạnh của sấm sét dồi dào, không khỏi tu luyện một hồi, ngược lại là tại hạ đã quấy rầy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận