Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 377: Đối đãi nhiệt tình

Sương máu tán loạn, sau đó tụ lại, hóa thành bia Tiêm Giác kim hồng một lần nữa. Bia Tiêm Giác vừa định rời khỏi tấm bia đá đen thì nó lại phát hiện ra, rằng không hiểu tại sao, nó lại không thể động đậy. ‘Ầm!’
Cuối cùng tấm bia đá đen như mực cũng động đậy, lập tức biến mất ngay tại chỗ, bay thẳng lên cao, sau đó lao vút về phía bia Tiêm Giác đã bị giam cầm không thể nhúc nhích!
Tấm bia đá đen nhánh đang muốn lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi.
‘Keng!’
Chấn động khủng khiếp truyền khắp Thần Hải, làn sóng xung kích vô hình thổi bay màn sương một cách kịch liệt.
‘Két!’
Sau khi bia Tiêm Giác kim hồng bị tấm bia đá đen như mực đập vào một cái, nó hóa thành kích cỡ ngón tay một lần nữa, bay khập khiễng trên không trung, phát ra tiếng gào thét, rên rỉ, hệt như một con chó nhỏ bị thương vậy. Nó bay ra sau mái tóc dài của thần hồn Vô Vi, núp vào.
‘Lợi hại! Quả nhiên là tấm bia đá đen nhánh này không đơn giản, thậm chí ngay cả bia Tiêm Giác cũng không gánh được một kích của nó!’
Bia Tiêm Giác kim hồng không chỉ cắn nuốt tế đàn đỏ tươi tà dị, còn ẩn chứa rất nhiều chiến trận truyền thừa, bao gồm cả ‘Ngự’ ở một trong bát bộ, thậm chí còn chịu lực từ thế giới thấp duy, có thể nói là nội tình thâm hậu. Tuy nhiên, bia Tiêm Giác kim hồng như vậy lại hoàn toàn không phải đối thủ của tấm bia đá đen nhánh.
Hiện tại thì hắn đã biết rằng tấm bia đá đen nhánh này chẳng qua chỉ chịu truyền thừa từ một loại công pháp, chính là ‘Thập Nhị Vạn Cửu Thiên Lục Bách Linh Khiếu Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh’ hắn vẫn tu luyện.
Chỉ bằng loại chân kinh này mà nội tình của tấm bia đá đen nhánh này đã vượt xa bia Tiêm Giác kim hồng rồi sao?
Quả nhiên công pháp hắn tu luyện thật sự rất trâu bò! Cực kỳ vô địch!
Bia đá đen đã trở về lại hình dáng ban đầu, thân ảnh của ba luồng thần hồn lóe lên một lần nữa hợp thành trận thế tam tài, nhắm mắt cảm ngộ tu luyện.
Ở bên ngoài, Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, một trận đại chiến trong Thần Hải không hề mảy may ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Cuối cùng hắn lại nhìn lướt qua vô số đệ tử cảm ngộ chiến trận, cùng với phương thế giới hoang tàn đã gần như sụp đổ tên là Binh Giới này.
Suy nghĩ của hắn hơi động một chút, nối liền với một khối chữ ‘binh’ màu vàng nho nhỏ trên vòng tay, sau đó toàn thân nổi lên một điểm sáng vàng. Không gian vặn vẹo, giây lát đã di chuyển ra khỏi thế giới hoang tàn, trở lại Giới Hải bên trên Hắc Ngọc đại lục một lần nữa.
Hắn giương mắt đảo qua, phát hiện không ít đệ tử ngồi xếp bằng trên quảng trường đã quay về trước thời hạn.
Bạch Đông Lâm giật mình, ý niệm vùi vào bên trong vòng tay, phát hiện ra cánh cửa ánh sáng truyền tống bị hạn chế rồi, xem ra hiện tại họ vẫn chưa được phép rời khỏi nơi này.
Hắn ung dung khoanh chân ngồi xuống mặt đất, trong cái liếc nhìn ban nãy kia, hắn vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Thần Vô Khuyết bên trong đám người.
Đôi mày của Bạch Đông Lâm hơi nhíu lại, không ngờ Thần Vô Khuyết lại khẩn trương như vậy, xem ra lúc này, với hắn ta, kích thích do bị áp chế khắp nơi không hề nhỏ.
Một tháng sau.
Từng cánh cửa ánh sáng đột nhiên hiện lên bên trên Hắc Ngọc đại lục. Tất cả đệ tử thánh tông đi vào Binh Giới đều được truyền tống ra ngoài.
Đôi mắt của Bạch Đông Lâm khẽ nhúc nhích. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng vẻ mừng rỡ trong lòng những đệ tử này, khí tức chiến trường nồng nặc trên người trước đó đều bị tách ra không ít.
Xem ra mười bộ chiến trận truyền thừa đều bị bọn họ lấy đi rồi. Chẳng qua chỉ là loại chiến trận bình thường, lại còn hiển hóa toàn bộ một cách trần trụi, vậy mà những tinh anh chiến trường này vẫn lĩnh ngộ không nao núng.
Hơn nữa, với tu vi của Thần Vô Khuyết, muốn ghi nhớ rõ ràng toàn bộ những chiến trận phổ thông này trong một khoảng thời gian ngắn cũng không hề dễ dàng, vậy nên trái lại sẽ không xuất hiện cảnh tượng mười bộ chiến trận đều tái hiện đầy xấu hổ.
Việc này lại dính tới một trong những quy tắc không có ngoại lệ của thánh tông: Dù vì bất kỳ lý do gì, không một kẻ nào có thể nhìn trộm ký ức linh hồn của đệ tử thánh tông.
Lúc đầu, khi ở đấu trường Vô Gian Giác, Tử Cửu của Thần Huyết thánh tông chỉ vô thức nói một câu muốn đọc ký ức của Bạch Đông Lâm đã lập tức chọc giận Mẫn Không, suýt chút nữa đã bị đánh chết ngay tại chỗ.
Ký ức linh hồn của đệ tử thánh tông được quy tắc cao nhất của thánh tông che chở, không ai dám vượt quá.
Tất nhiên Bạch Đông Lâm đã thuộc nằm lòng quy tắc của thánh tông. Trước đây hắn chơi đùa với linh hồn của tên tóc đỏ Huyền Diệp cũng vì hắn đã bị người của Hắc Minh Giới ký sinh, trên nguyên tắc thì đã không còn là đệ tử thánh tông nữa, vậy nên bị giết một cách ‘không thể bàn cãi’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận