Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 243: Hắc bia trấn Thần Hải

Thân hình lóe lên, hắn đi tới đỉnh tấm bia đá ngồi xếp bằng, vòng tay xuất hiện hồng quang, quyền hạn được mở ra. Tâm thần Bạch Đông Lâm trầm tĩnh lại, ý niệm thâm nhập tấm bia đá truyền thừa, những con chữ vô cùng vô tận huyền ảo xuất hiện trong đầu. Lúc Bạch Đông Lâm chăm chú tu luyện cảm ngộ, hơn mười tia ý niệm trong hư không lan tràn tới, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, chính là tất cả thủ hộ giả của Bia Giới.
“Quả nhiên tiểu tử này có thiên phú kinh người, chỉ trong thời gian ngắn không gặp mà lại tu luyện ra thân thể mạnh mẽ như vậy.”
“Huyết Hải vô biên chứa hàng ngàn, hàng vạn dị tượng, với tư chất của tên yêu nghiệt này thì tiến bộ nhanh cũng hợp tình hợp lý.”
“Được rồi, người nào trong các ngươi đã nhìn ra tiểu tử này tu luyện truyền thừa gì chưa?”
“Ngươi già quá nên lẩm cẩm rồi à? Truyền thừa trong Bia Giới vô cùng vô tận, chúng ta lại không tư cách kiểm tra những truyền thừa khác, ai biết hắn tu luyện công pháp gì?”
“Nhưng mà với thiên tư của tiểu tử này, có lẽ truyền thừa tiếp nhận được cũng không bình thường đâu.”
Những lão quái vật này không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, ở trong Bia Giới đã mất đi khái niệm thời gian, hai ba năm chưa thấy Bạch Đông Lâm mà cứ như đang ở hôm qua.
Bạch Đông Lâm đắm chìm trong tu luyện, lúc này chẳng biết tại sao cứ như hắn cảm giác được ở chỗ sâu trong tấm bia đá truyền thừa có vật gì đang kêu gọi hắn.
Ý niệm hơi động, bắt đầu lan tràn vào chỗ sâu trong tấm bia đá truyền thừa, không gian trong bia đá cứ như là không có giới hạn, ý niệm của Bạch Đông Lâm không biết đã lan tràn bao lâu, xuyên qua sương mù dày đặc, rốt cuộc tiếp xúc đến vật đã hô hoán hắn.
Đó là một tấm bia đá đen kịt vô cùng lớn, ngoại hình giống tấm bia đá dưới mông hắn ở bên ngoài như đúc, chỉ là vĩ đại hơn vô số lần, cứ như nối liền đất trời vậy.
Trên tấm bia đá đen nhánh khắc đầy phù văn huyền ảo rậm rạp, toàn bộ thân bia tỏa sáng lung linh được sương mù dày đặc vờn quanh, giờ nào khắc nào cũng đang lan tỏa khí tức huyền ảo ra phía ngoài.
Trong nháy mắt ý niệm của Bạch Đông Lâm bị tấm bia đá hấp dẫn, vô thức tiến vào dò xét tấm bia đá. Thời điểm hắn tiếp xúc với tấm bia đá màu đen, ý niệm bị kìm hãm cứ như là nháy mắt bị đông kết lại, sau đó tấm bia đá hơi hơi lóe ra, biến mất trong hư không.
Ý niệm của Bạch Đông Lâm khôi phục bình thường, nhìn không gian to lớn rỗng tuếch, cứ như sự tồn tại của tấm bia đá đen vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Đã xảy ra chuyện gì? Không phải ta đang tu luyện sao? Làm sao bất tri bất giác lại tới nơi này?”
Trăm mối không có lời giải, sau đó ý niệm của Bạch Đông Lâm chậm rãi rời khỏi chỗ đó. Tấm bia đá lúc đầu vẫn luôn phụ trợ hắn cảm ngộ chân kinh cứ như đã mất đi tác dụng, không hề truyền cảm ngộ huyền ảo tới hắn nữa, Bạch Đông Lâm rơi vào đường cùng chỉ có lùi ý niệm về Thần Hải.
Khi ý niệm trở về Bạch Đông Lâm nhất thời sửng sốt, bị cảnh tượng trước mắt làm bối rối, xảy ra chuyện gì rồi?
Chỉ thấy trong không gian Thần Hải vô biên vô tận, có một tấm bia đá màu đen vô cùng lớn đứng sừng sững, đúng là tấm bia đá truyền thừa mà ý niệm của hắn đã nhìn thấy ở sâu trong đó!
Trong Thần Hải của hắn ngoại trừ linh hồn thì chính là màn sương xám vô cùng vô tận, đột nhiên tấm bia đá màu đen này xuất hiện đứng ở trung tâm Thần Hải, mà linh hồn của hắn đang khoanh chân ngồi trên đỉnh bia đá.
Tâm tư Bạch Đông Lâm chuyển động, trong nháy mắt liền hiểu vừa mới rồi đã xảy ra cái gì. Nếu như hắn không đoán sai, hình như là hắn đóng gói hạch tâm bản nguyên của bia đá truyền thừa mang đi?
Những đại nhân làm thủ hộ giả trong bia đá này, ta nói là tấm bia đá truyền thừa ra tay hấp dẫn ta trước thì các ngươi tin không?
Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, thoáng có chút xấu hổ. Lần đầu tiên hắn bước vào Bia Giới, thủ hộ giả nói còn rõ mồn một, văn bản quy định rõ ràng không thể phá hư tấm bia đá truyền thừa, hành vi hắn trực tiếp đóng gói mang tấm bia đá đi thì chắc là tội ác tày trời rồi!
Khoanh chân ngồi tại chỗ, tâm tư Bạch Đông Lâm chuyển động, nghĩ phải giải thích thế nào cho thủ hộ giả nghe bây giờ.
“Ừm, kỳ quái, tiểu tử này không tu luyện hay sao mà lại ngẩn người ra rồi?”
“Có thể là có giác ngộ mới chăng!”
“Quả nhiên là thiên tài yêu nghiệt, mới như thế đã lập tức giác ngộ!”
“Không tệ! Không tệ! Người này trưởng thành nhất định sẽ là rường cột của thánh tông, thánh tông nhặt được bảo bối rồi!”
Hơn mười tia ý niệm trong hư không va đụng vào nhau, cực lực khen ngợi Bạch Đông Lâm, thiên phú của người này lại khủng bố như vậy!
Bạch Đông Lâm nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thủ hộ giả Bia Giới phủ xuống, âm thầm suy tư, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?
Bạn cần đăng nhập để bình luận