Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 659: Cấm địa Bảo khố của Bích Du cung

“Đây là Giới tử linh châu, có thể hóa thành hạt bụi nhỏ, che giấu mọi dao động của linh khí. Ta lúc nãy chính là ẩn nấp trong đây.” Đôi mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, thật sự là bảo bối quý, lập tức mở miệng nói ra:
Chúng ta có thể lợi dụng viên linh châu để ẩn nấp bên trong cơ thể của Minh Tuế, nhưng trước tiên vẫn còn có một việc phải làm…”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hướng xuống nhìn vào chiếc nhẫn may mắn, trong lòng lộ ra một niềm khao khát mãnh liệt.
Một luồng sáng tối mờ nhạt lóe lên từ chiếc nhẫn may mắn, thời gian và không gian xung quanh Bạch Đông Lâm có chút xáo trộn, một số đốm sáng mờ nhạt bị cưỡng ép từ không gian và thời gian trong tương lai rồi hòa vào cơ thể Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, không ngờ lần này lại tiêu hao nhiều sức lực đến vậy, là do có sự cố, hay là trong Bảo khố có loại bảo vật gì đặc biệt?
Khe khẽ lắc đầu, nhưng nếu đã dùng đến chiếc nhẫn may mắn, thì kết quả chắc chắn sẽ có lợi cho hắn, ngay lập tức Bạch Đông Lâm quay qua nhìn với người nữ tử đeo mặt nạ đang đứng đối diện nói:
“Có thể bắt đầu rồi.”
Người nữ tử đeo mặt nạ chớp chớp đôi mắt to, cũng không để ý tới sự kỳ lạ của Bạch Đông Lâm, nàng ta giơ tay thi triển linh châu, một tia sáng lóe lên, hai bóng người lập tức biến mất.
Giới tử linh châu quay tít một vòng, nhanh chóng thu nhỏ, trở thành kích thước của hạt linh khí, đến cả phân tử cũng giống như đúc thiên địa linh khí. Xao động một chút, trong nháy mắt đã xuất vào bên trong không gian Thần Hải của Minh Tuế.
Bạch Đông Lâm đứng trong một không gian xa lạ, hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, viên linh châu này không chỉ là một bảo vật có thể ẩn nấp, mà dọa người cũng rất có ích.
Linh khí hít vào cơ thể, bỗng nhiên trở nên vô cùng to lớn, nó có thể trực tiếp bóp chết một người.
Minh Tuế mắt sáng lên, thần thái khôi phục bình thường, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc này trạng thái của Minh Tuế vô cùng kỳ lạ, tuy rằng bị Thích Huyễn yêu khống chế, nhưng hành vi của hắn vẫn như trước, đây không phải là do Thích Huyễn yêu sau khi ăn mòn trí nhớ của hắn lại thao túng thân thể của Minh Tuế mà là có một cấm chế cực mạnh đang tồn tại. Muốn nuốt chửng ký ức của Minh Tuế là điều không thể nào.
Thần hồn của Minh Tuế vẫn bình thường, nhưng hành vi của hắn đã bị ảo ảnh bóp méo.
Ý thức của Minh Tuế chìm vào ảo ảnh, ý thức hắn đang thực hiện hành động cầm cốc uống trà, nhưng sau khi ảo ảnh bóp méo, biểu hiện tại thế giới hiện thực lại là đang mở cửa phòng.
Ý thức vẫn bình thường, nhưng mọi hành vi đã bị bóp méo và thay đổi, mà ý thức của bản thân hắn ta lại không hề phát giác được.
Đây là sức mạnh kỳ lạ của Thích Huyễn yêu, bởi vì quá nghịch ý trời, cũng là nguyên nhân khiến tộc nhân của nó đứng trước bờ vực diệt vong, không một người tu luyện nào có thể chịu đựng được việc bị khống chế như thế này.
Minh Tuế rời khỏi Vạn Lưu cung và bất chợt suy nghĩ, triệu hồi đến cho mình một tọa giá, hóa thành thần quang kích xạ về hướng cấm địa Bảo khố của Bích Du cung.
Có thế lực, có đặc quyền thì nhất định sẽ tồn tại sơ hở.
Thiếu công chủ Minh Tuế chính là sơ hở trong việc bảo vệ nghiêm ngặt Bích Du cung e rằng đến Cường giả của Bích Du cung cũng sẽ không ngờ đến, người thống trị tối cao tiếp theo của bọn họ, lại dễ dàng bị khống chế đến thế.
Kể từ khi thành lập Bích Du cung, tộc Bạc Nhãn Minh Hống đã nắm giữ quyền lực thống trị của cung này trong nhiều thế hệ, và những người thuộc hạ còn lại đều làm công cho gia tộc họ.
Cơ cấu quyền lực kiểu này cực kỳ phổ biến trong các Yêu tộc.
Tọa giá của Minh Tuế đi cực nhanh, không hề bị cản trở gì mà trong phút chốc đã xâm nhập vào khu vực cấm địa được canh phòng chặt chẽ của Bích Du cung.
Sau khi vượt qua nhiều tầng cửa ải, bóng hình của Minh Tuế đã đáp xuống một quảng trường khổng lồ.
Ở cuối quảng trường, sừng sững là một cánh cổng khổng lồ với phần thân màu đen, không có dòng chữ nào trên cánh cổng, và nó cực kỳ trơn tru không có thần văn, cực kỳ bóng loáng.
Xung quanh cánh cổng khổng lồ, có hơn chục con Thủy Vượn khổng lồ đang nằm, lúc nằm đã cao gần vạn trượng, khi đứng dậy chắc hẳn sẽ cao gấp nhiều lần vạn trượng, toàn thân dày đặc lông tái nhợt, giống như một cây cổ thụ che trời.
Trên cổ của những con Thủy Vượn này đều bị buộc chặt với một sợi xích dày, sợi xích cực kỳ thô cứng kéo dài đến cánh cổng tăm tối.
Minh Tuế trông có vẻ bình tĩnh, không hề để ý đến tiếng ngáy chói tai của lũ Thủy Vượn xung quanh, hắn đi thẳng đến cổng, nơi mà hắn đã đi qua vô số lần.
Khi đến trước cửa cổng, con ngươi màu bạc của Minh Tuế lóe sáng lên, Thần Tâm, thần hồn ý niệm thăm dò một cái ấn ký trên cửa, đồng thời giơ bàn tay lên, một vệt máu bạc chảy ra, máu trên tay chảy ra lắp đầy ấn ký phía trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận