Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1241: Cuối cùng cũng hiện ra

“Chuyện này rất dễ xử lý, ngươi đã biết việc luân hổi đối với bản tôn mà nói thì dễ như trở bàn tay.”
“Như vậy, dùng lời thề để làm chứng thì sao?”
“Được!”
Kiếm Si gật đầu, hai bên không có chút tin tưởng nào lẫn nhau, muốn hoàn thành giao dịch, chỉ có thể dùng lời thề để khống chế lẫn nhau.
“Tuy nhiên, không chỉ lập lời thề Chân Linh, lời thề Đại Đạo cũng phải lập.”
Kiếm Si làm sao có thể quên thân phận Ma La là người vớt thi thể ở Mẫu Hà, lão cũng không hiểu rõ việc này. Nhỡ bọn hắn có thể giở trò với Chân Linh, có cách đặc biệt có thể thoát khỏi lời thề Chân Linh, chẳng phải là mất công sao.
Cường giả đối với việc lập lời thề đều rất cẩn thận, mỗi lời nói mỗi hành động đều có thể khiến cho trời đất cảm nhận được. Dùng lời thề Chân Linh nhất định sẽ thu hút sự chứng kiến của Mẫu Hà, đây là quy tắc trước đó. Mà lấy mình làm lời thề, sẽ càng liên quan đến con đường Đại Đạo, nếu là vi phạm lời thề đạo tâm sẽ vỡ nát, đạo của mình sụp đổ, không thể phát triển.
“Được.”
Ma La suy nghĩ trong nháy mắt, lập tức đồng ý, hắn ta chỉ muốn Tịch Diệt Ma Kiếm, tiện tay đưa mấy Chân Linh vào luân hồi cũng không phải việc khó, không cần phải liều mạng với Kiếm Si.
Đạt được thỏa thuận, ba người liếc nhau, đồng thời giơ tay lên trời, ánh sáng Chân Linh lấp lánh trong Thần Hồn, một luồng hơi thở hiện ra.
“Ta Ma La, dùng Chân Linh xin thề...”
“Ta Kiếm Si, dùng Chân Linh xin thề...”
“Ta Bạch Kiếm Ca, dùng Chân Linh xin thề...”
Vù vù!
Mẫu Hà cảm nhận được, quy tắc trước đó được chuyển đi xa, một sự dao động như có như không xuất hiện, bap phủ Chân Linh của ba người.
Nội dung lời thề hoàn toàn xoay quanh việc tiến hành giao dịch. Ma La phải đảm bảo đưa bốn Chân Linh vào luân hồi, còn phải đánh thức ký ức kiếp trước, đồng thời sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào có thù địch trên Chân Linh.
Mà hai người Bạch Kiếm Ca phải đảm bảo, sau khi Ma La hoàn thành thỏa thuận, giao Tịch Diệt Ma Kiếm (phần quan trọng) cho Ma La, lại không thể để lại bất kỳ thứ gì trên ma kiếm.
Ba người đều rất cẩn thận, có thể nói là nghiền ngẫm từng chữ một, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Sau khi xong, lại là thúc dục Đạo Tâm, lập lời thề Đại Đạo, nội dung không khác chút nào.
“Tiểu tử, giao Chân Linh của sư tỷ ngươi cho ta đi!”
Trong mắt Ma La đầy ý cười, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong lòng lại vô cùng tò mò với Bạch Kiếm Ca. Hắn ta nghĩ mãi không ra, vì sao một tiểu tử cảnh giới thứ tám lại có thể làm được chuyện mà Kiếm Si không làm được.
“Sư tỷ...”
Bạch Kiếm Ca từ trong ngực lấy ra một bình gốm màu đen, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ và chờ mong, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Sư tỷ, tỷ sẽ sớm ổn thôi, mặc kệ bao lâu, sư đệ đều sẽ chờ tỷ trở về...”
Vẻ mặt Bạch Kiếm Ca nghiêm túc, ném bình gốm cho Ma La. Ma La tiếp nhận bình gốm, bàn tay chấn động đập nát, lấy ra một Chân Linh yếu ớt.
“Lục đạo Luân Hồi! Hiện ra!”
Hai tay Ma La chắp trước ngực, ký tự “Vạn” màu đen ở giữa hai lông mày điên cuồng đảo ngược, Phật quang u ám sau đầu mở rộng và kéo dài, chia ra sáu cái hố to lớn, tối đen và rất sâu. Các hố đen xếp thành một vòng tròn, điên cuồng xoay tròn, dần dần hợp nhất lại thành một vòng xoáy hố đen khổng lồ.
Vẻ mặt Ma La lạnh lùng, một luồng hơi thở kỳ lạ từ trong cơ thể hiện ra, quấn chặt bốn Chân Linh trong tay. Dưới sự đan xen của hơi thở, Chân Linh vốn sắp vỡ tan, vậy mà dần trở nên ổn định hơn.
“Đi thôi! Luân hồi đầu thai!”
Vù vù!
Thân thể luân hồi và linh hồn không ngủ hợp nhất lại thành hơi thở kỳ lạ, hơi rung động, ngưng tụ thành từng đóa hoa sen bao bọc Chân Linh, từ từ bay vào vòng xoáy màu đen.
Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm hoa sen, nhưng lại không phát hiện ra, Lâu Chủ Lệnh thứ mười hai bên hông Bạch Kiếm Ca hiện lên một tia ánh sáng. Bốn sợi tơ không thể nhìn thấy bắn ra, xuyên thủng đài sen, quấn chặt lấy Chân Linh.
Ầm ầm!
Khi bốn đóa hoa sen mang theo Chân Linh tiến vào trong vòng xoáy màu đen, thông đạo thông qua luân hồi run lên mãnh liệt, co lại thành một chấm đen rồi biến mất không thấy nữa.
“Thực hiện lời thề của các ngươi đi.”
Trong mắt Ma La thoáng qua một nụ cười chế giễu, từ từ vươn tay đưa vào trong hư không, lấy ra một vỏ kiếm màu đen.
Vỏ kiếm mang theo hơi thở khó hiểu không biết là do vật gì chế tạo, không phải gỗ cũng không phải đá, không phải vàng cũng không phải ngọc. Trên đó khắc đầy đường vân huyền bí, hơi thở của năm tháng vô tận vương vấn, vô cùng thần bí.
“A di vô thiên Phật! Các ngươi xem bản tôn là ai? Một thằng ngốc sao?”
Ý cười trong mắt Ma La càng sâu, hắn ta làm sao có thể không biết Tịch Diệt Ma Kiếm đáng sợ thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận