Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 186: Toàn quân bị diệt

Bạch Đông Lâm thấy vậy liền tiện tay ném hạt châu đen đã vô dụng đi, nói: “Tiếp theo, ta sẽ ra tay giải quyết những tên mật thám còn lại. Những người không liên quan cứ đứng xem là được rồi, nếu dám nhúng tay vào thì đừng trách ta không khách khí. Nhớ kỹ, kẻ nào dám làm loạn thì chính là mật thám!
Nếu ta giết ai đó mà không tìm thấy hạt châu đen này thì coi như ta đã ngộ sát người vô tội, ta sẽ tự sát ngay ở đây để tạ tội!”
Nói xong, khí thế của Bạch Đông Lâm dâng lên cuồn cuộn, năm con hỏa long đỏ rực như máu quấn quanh thân thể hắn. Sắc mặt của mười mấy người bị thần niệm của Bạch Đông Lâm khóa chặt thì lập tức tái xám như chì, trong lòng giằng co kịch liệt không biết là nên mạnh mẽ phản kháng hay yên lặng theo dõi kỳ biến, lỡ như Bạch Đông Lâm chỉ đang gạt bọn họ thì sao?
Khí tức của Phệ Hồn Châu bí mật như vậy, chỉ là một tên thể tu Thần Văn cảnh thì sao có thể cảm nhận được chứ!
Rầm!
Bạch Đông Lâm biến mất trong một cái hố khổng lồ rồi lập tức xuất hiện trước mặt một nữ tu có tướng mạo xinh đẹp, da trắng nõn nà, dáng người yêu kiều. Đáng tiếc người này đã chết từ lâu rồi, linh hồn đã bị sương đen ký sinh!
Tốc độ kinh hoàng, sức mạnh áp đảo, nữ nhân còn chưa kịp phản ứng thì lồng ngực đã bị Bạch Đông Lâm vỗ cho một chưởng, nàng ta lập tức hóa thành huyết vụ, máu bắn tung tóe. Sắc mặt của những tu sĩ xung quanh đã hoàn toàn thay đổi nhưng bọn họ không thể tránh né được, chỉ có thể dựng lên vách chắn Chân Nguyên.
“Không! Sư tỷ của ta! Ngươi chết thảm quá!” Một nam tử điên cuồng lao về phía Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, đá nam tử đó một cú khiến hắn ta ngã xuống đất bất tỉnh.
Hỏa Long đỏ như máu từ phía sau duỗi ra, há mồm ngậm hạt châu đen nhánh ra khỏi đám bọt máu. Bạch Đông Lâm vươn tay cầm lấy rồi bóp nát. Mười mấy sợi khói xanh bay ra, hạ xuống đất thì hóa thành mười mấy bóng người trong suốt. Bọn họ đều cảm kích, cúi đầu hành lễ với Bạch Đông Lâm rồi hóa thành bạch quang tiêu tán trong hư không.
“Kẻ thứ nhất.” Bạch Đông Lâm liếc nhìn đám người rồi nói.
Lúc này đám người đã hoàn toàn yên lặng. Bọn họ đã thật sự tin lời Bạch Đông Lâm nói, tận mắt nhìn thấy mới là chân thật nhất. Trong tình huống bị hơn hai mươi nghìn tu sĩ chăm chú theo dõi, Bạch Đông Lâm không có khả năng giở trò gian lận.
Nội tâm đám mật thám còn lại thì không ngừng gào thét: không thể nào, chắc chắn là hắn chỉ ăn may đoán trúng mà thôi. Tuy tự an ủi bản thân là thế nhưng bọn họ cũng biết rõ làm gì chuyện trùng hợp tìm được mật thám trong hai mươi nghìn tu sĩ có mặt ở đây chứ!
Nếu bây giờ bọn họ cùng nhau công kích Bạch Đông Lâm thì chắc chắn sẽ bị hai mươi nghìn tu sĩ vây công đến chết, nhưng nếu không kháng cự thì cũng chỉ có thể từng người chịu chết. Trong khi bọn họ còn đang xoắn xuýt thì Bạch Đông Lâm đã nhặt nhẫn trữ vật trên mặt đất lên, giả vờ giả vịt bỏ vào trong ngực nhưng thực ra là để đạo khí Tử Triệu hút vào.
Hắn hao hết tâm tư diệt trừ mật thám, thu một chút phí vất vả cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Bạch Đông Lâm hơi chuyển động rồi lại đánh ra một chưởng đánh một tên mật thám hình thần câu diệt, chết đến không thể chết hơn. Cũng giống lần trước, Bạch Đông Lâm lại tìm thấy một hạt châu đen. Vì có rất nhiều người ở đây nên Bạch Đông Lâm mới không bắt giữ linh hồn đám mật thám này lại, nếu không thì hắn có khác gì thế lực thần bí kia đâu, đành để bọn họ hình thần câu diệt vậy.
Những người này vừa mới đột phá Nguyên Thần Cảnh, linh hồn còn chưa được khắc pháp tắc hoàn chỉnh nên vẫn rất yếu ớt. Bạch Đông Lâm không ra tay độc ác, nếu rời khỏi thân thể quá lâu thì linh hồn của bọn họ sẽ tự động tiêu tan.
Bạch Đông Lâm liên tiếp đánh chết hai mật thám, phá vỡ hoàn toàn lòng cầu may của mười mấy người còn lại, bọn họ điên cuồng truyền thần niệm trao đổi thông tin với nhau.
“Cứ để hắn giết thế này thì chúng ta sẽ toàn quân bị diệt mất!”
“Quyết định đi, chúng ta chết cũng không tiếc nhưng không thể trì hoãn kế hoạch của đại nhân!”
“Hy sinh một phần, giữ lại một phần.”
“Tôn sùng Đại Ám Hắc Thiên!”
“Tôn sùng Đại Ám Hắc Thiên!”
Thần niệm của Bạch Đông Lâm bao trùm tất cả mọi người nên có thể cảm nhận được khoảng chục người đang điên cuồng trao đổi thông tin một cách rất rõ ràng. Tuy không đọc được thông tin nhưng hắn cũng có thể đoán được bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu.
Bạch Đông Lâm âm thầm thiêu đốt Địa Khiếu, Thiên Khiếu, và một ít Linh Khiếu ẩn giấu khác! Hai con hỏa long đỏ như máu xuất hiện sau lưng hắn, sức mạnh lại tăng thêm hai triệu cân!
Đây có thể nói là điểm cực hạn trong chiến lực thông thường của Bạch Đông Lâm.
Cái gọi là chiến lực thông thường là tốc độ thiêu đốt nhiều thứ hỗn độn khác nhau trong cơ thể, nếu thấp hơn tốc độ hồi phục Bất Tử Bất Diệt của hắn thì có thể mở ra cả ngày cũng không hề bị tổn thương gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận