Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 91: Vòng Tay Cực Đạo

Cực Đạo thánh tông quá khổng lồ, cung điện bằng đồng cách mặt đất chỉ khoảng vạn trượng nên đám Bạch Đông Lâm cũng chỉ có thể nhìn được phần nổi của tảng băng chứ không thể nhìn được toàn cảnh. Còn có nhiều cấm khu bị sương mù bao phủ, không thể thăm dò.
Cực Đạo thánh tông trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn đứng vững tại chốn này, không biết đã chứng kiến bao nhiêu truyền kỳ, trải qua biết bao sóng gió thì nó vẫn vững vàng không đổ như vậy.
Không để đám người Bạch Đông Lâm quan sát kĩ hơn, cung điện bằng đồng bắt đầu hạ xuống, chung quanh cũng dần xuất hiện vô số loại pháp khí phi hành, đây là người của chủ thành khác đến.
Cung điện bằng đồng chậm rãi rơi vào trên một quảng trường, hào quang hiện lên, mọi người xuất hiện trên quảng trường.
Bọn hắn đã đến Cực Đạo thánh tông!
U Đạo Nhất thu hồi cung điện bằng đồng.
Hắn ta giơ tay chỉ lên không trung, một cánh cửa khổng lồ lập lòe tỏa sáng dần hiện ra.
“Đi theo ta.”
Hắn ta hét lớn rồi chỉ dẫn đám hài tử sơ sinh trôi nổi trên không trung, chủ động bước qua cánh cửa, mọi người vội vàng đuổi theo.
Giây phút bước qua cánh cửa ấy, Bạch Đông Lâm cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, như có một ánh mắt từ trên tầng cao chiếu xuống, ánh mắt đó như có thể lột trần từ linh hồn đến cơ thể hắn rồi dò xét vào từng ngóc ngách trong cơ thể, một lát sau ánh mắt đó mới rút đi, nhưng sau lưng hắn thì đã ướt đẫm mồ hôi, quá đáng sợ!
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy cổ tay nhói đau, một cái vòng tay bằng đồng đột nhiên xuất hiện trên cổ tay hắn.
Vòng tay phủ đầy hoa văn huyền ảo, chính diện có một chữ “Cực” nho nhỏ. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện tất cả mọi người, bao gồm cả đám trẻ sơ sinh đang ngủ say đều xuất hiện chiếc vòng tay bằng đồng giống hệt vậy.
Nam trái nữ phải, chỉ khác ở kích thước, nhưng tất cả đều dán chặt vào cổ tay.
Thấy tất cả mọi người đều đã bước qua cánh cửa, U Đạo Nhất vung tay lên đóng cửa lại, sau đó giải thích:
“Đây là Vòng Tay Cực Đạo, mỗi người gia nhập Cực Đạo thánh tông đều sẽ được ban cho một chiếc như nhau, xem như là quà mừng nhập môn của các ngươi.”
“Vòng Tay Cực Đạo đã ràng buộc với linh hồn các ngươi, là vật độc quyền mang tính cá nhân, có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể hiện, kiên cố không gì phá nổi, là một bảo vật rất quý giá.”
“Vòng tay có không gian trữ vật, bên trong đã chứa một ít đồ, ngoài ra nó còn có rất nhiều công dụng khác, các ngươi tự tìm hiểu đi. Muốn sống ở thánh tông thì không thể thiếu Vòng Tay Cực Đạo.”
Nói xong, U Đạo Nhất giơ tay trái lên để lộ chiếc vòng tay phía dưới ống tay áo, trừ việc màu sắc hơi khác ra thì kiểu dáng của nó giống hệt bọn hắn.
Lại có một đám người đi tới, đi đầu là một người ăn mặc khá giống quản gia, còn có không ít nha hoàn người hầu đi sau, tất cả đều cung kính hành lễ với U Đạo Nhất.
“Thuộc hạ tham kiến Thái Thương chủ thành!”
“Ta giao lại bọn hắn cho ngươi, cần dặn dò rõ ràng, đầy đủ mọi việc.”
U Đạo Nhất gật gật đầu, lại nói với đám người Bạch Đông Lâm:
“Các vị hãy bảo trọng, lão phu xin cáo từ.”
Nói xong, hắn ta dần dần biến mất, mọi người vội vàng hành lễ tiễn đưa.
“Mời các vị thiếu gia, tiểu thư đi theo tiểu nhân!”
Quản gia vung tay lên, người hầu nha hoàn phía sau vội vàng tiến lên ôm lấy mấy đứa bé đang lơ lửng trên không trung. Trông tư thái hết sức quen thuộc, có vẻ cũng đã luyện tập nhiều lần.
Những người này đều có khí tức trầm ổn chứng tỏ tu vi không thấp.
Sau đó, mọi người cùng nhau đi vào một sơn cốc, trên cửa sơn cốc dựng một tấm bia đá, viết hai chữ “Thái Thương”.
Xem ra nơi này chính là nơi ở của các đệ tử đến từ Thái Thương chủ thành.
Không gian bên trong sơn cốc rất rộng rãi, bố trí tinh tế, đâu đâu cũng có thể bắt gặp kỳ hoa dị thảo, linh thú quý hiếm, lại thêm linh khí dồi dào. Ngay cả Bạch Đông Lâm cũng có thể loáng thoáng cảm giác được dao động của linh khí trong không gian.
Từng tòa nhà lớn nhỏ xen kẽ xung quanh, ngoại trừ người hầu thì trong sơn cốc còn nhiều tu sĩ khác.
“Các vị thiếu gia tiểu thư, hiện tại các vị hãy tự chọn cho mình một tòa trạch viện. Chưa hiểu chuyện gì có thể tìm hiểu bằng Vòng Tay Cực Đạo, hoặc có thể nói với tiểu nhân. Chuyện liên quan đến sinh hoạt hàng ngày của chư vị ở Thái Thương cốc đều do tiểu nhân phụ trách.”
Sau đó quản gia bắt đầu mang theo mọi người lựa chọn trạch viện, nơi này có nhiều trạch viện nên không xuất hiện tình huống tranh chấp.
Bạch Đông Lâm chọn một trạch viện hẻo lánh và yên tĩnh, chung quanh trồng đầy trúc tím, cả tòa trạch viện ẩn mình trong rừng trúc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã.
Trạch viện không lớn, có diện tích tương đương với ngôi nhà trúc mà hắn dựng ở Bạch Thành, nhưng ở một mình thì vừa phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận