Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 853: Đạp thiên

“Ở đây mạo muội gọi đạo hữu, tất nhiên không vì cái gì khác, ta cũng muốn giao thủ với người đứng đầu Tiềm Long bảng!” Bạch Đông Lâm chắp tay chào, người kính một thước hắn tiếp một trượng, hoàn thành nghi thức một cách hoàn mỹ.
Vừa dứt lời, Trích Tiên còn chưa làm kịp phản ứng, trên đài quan sát vô số tu sĩ lại ồn ào bàn tán.
“Nam nhân này nói gì vậy? Ta không nghe nhầm chứ?”
“Ha ha ha! Hắn nói muốn khiên chiến Trích Tiên! Ha ha, không được rồi, ta cười chết mất!”
“Ha ha ha…”
Đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo là những tràng cười lớn, liên tục phát ra từ hơn mười tỷ người xem chiến đấu, lâu như vậy đến nay, khó có được khi khẩu kính.
“Bạch Đông Lâm!? Bảy người đứng đầu Tiềm Long bảng có nhân vật này không?”
“Mười thứ hạng đầu cũng không có, ngược lại một trăm thứ hạng thì có một, lại không biết có phải cùng một người hay không!”
Có không ít tu sĩ cười giỡn, vẫn đưa tay lật lấy Tiềm Long bảng ra, cẩn thận quan sát hàng chữ phía trên.
Thời gian Bạch Đông Lâm leo lên Tiềm Long bảng không dài, hơn nữa là lần đầu tiên lộ diện, nên có rất ít tu sĩ được gặp hắn, thậm chí có một bộ phận lớn đã ra khỏi Hải Nhãn bí cảnh, nhưng một đám người nhỏ này đặt ở trong hơn mười tỷ tu sĩ thì cũng không lật nổi sóng gió gì.
Dùng Ám giới quét ngang hơn một ngàn phương thế giới, hắn cũng ẩn nấp thân hình, những tu sĩ này chỉ biết có một quái vật khống chế biển hắc quang, lại chưa bao giờ có người từng thấy diện mạo của hắn.
“Đứng thứ sáu mươi chín Tiềm Long bảng, Bạch Đông Lâm, cho dù là hắn cũng không có tư cách khiêu chiến Trích Tiên! ”
Tiếng cười như dời núi lấp biển dần dần biến mất, tuy rằng rất nghi ngờ hành vi liều lĩnh của Bạch Đông Lâm, nhưng thiên kiêu có thể leo lên vị trí sáu mươi chín của Tiềm Long bản thì cũng không thể tùy ý trêu chọc vào, tôn kính cơ bản vẫn nên có.
Trích Tiên nhíu mày, không phải là thấy kỳ lạ vì có người sẽ khiêu chiến hắn ta, mà là rất rõ ràng Bạch Đông Lâm này nhảy từ trên khán đài xuống, không phải người trong mười thứ hạng đầu của Tiềm Long bản, càng không phải bảy thứ hạng đầu.
Dựa theo quy tắc của chiến trường Thiên Kiêu, tối đa chỉ có thể vượt qua năm vị trí sắp xếp khiêu chiến, muốn khiêu chiến hắn, ít nhất cũng phải nằm trong top 7 của Tiềm Long bảng mới được.
“Đạo hữu, ngươi…”
Bạch Đông Lâm cười, khẽ xua tay nói: “Đạo hữu không cần đa nghi, chỉ là tại hạ không muốn đạo hữu ngươi chạy lên chạy xuống phiền toái, ở đây chờ ta một lát được chứ? Chẳng bao lâu thôi!”
“Được!?”
Vẻ mặt Trích Tiên khẽ thay đổi, nhất thời hiểu được ý của Bạch Đông Lâm, nhíu mày chặt hơn, muốn phất tay áo rời đi lại vô tình chạm mắt Bạch Đông Lâm.
Mênh mông vô tận, hờ hững sâu thẳm, ý chí như vực sâu không đáy!
Đồng tử Trích Tiên co rút mạnh mẽ, hóa thành một tia châm mang, bước chân vừa định di chuyển, vì sinh tử mà dừng lại.
Gia hoả này…
Một nhân vật khủng bố như vậy sao chưa từng nghe tới? Chẳng lẽ lại giống như Hàn Dịch, người ngủ say từ thời đại khác?
Vẻ mặt Trích Tiên trở nên nặng nề trước nay chưa từng có, cho dù chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, trong lòng đã hiểu rõ, người này là đại địch hắn chưa từng gặp qua, vượt xa Hàn Dịch vừa rồi, rời đi hay không đã không còn ý nghĩa, trận chiến này không thể tránh khỏi.
“Xem ra đạo hữu đã đáp ứng? Tốt lắm!”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm hơi nhếch lên, sau đó đảo mắt nhìn qua bốn phía khán đài, cao giọng quát to.
“Tiềm Long bảng, vị trí thứ sáu mươi chín, Bạch Đông Lâm, khiêu chiến vị trí thứ sáu mươi ba, Phàn Văn! ”
Trên khán đài, Phàn Văn nghiêm túc đứng lên, thân hình cao lớn giống như cột điện, một đôi lông mày rậm nhíu chặt lại.
Tình huống trước mắt vô cùng vi diệu, Tống Tiên đứng bên cạnh, đầu óc linh hoạt đã tỉnh ngộ lại, nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, người này, vậy mà mà muốn đạp thiên!
Tại sao lại là đạp thiên?
“Thiên” chính là thiên kiêu, từng bước từng bước giẫm lên đầu họ, leo lên trên đỉnh!
Ầm ầm!
Dưới sự chú ý của vạn người, Phàn Văn không có lý do từ chối chiến, kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp nhảy xuống, thân hình nặng nề tạo trên lôi đài một cái hố lớn.
Hắn là huyết mạch thể tu, thân thể cường hãn vô cùng, cũng nặng nề không gì sánh được.
“Hừ! Tiểu tử cuồng vọng tự đại, ta không biết ngươi dựa vào đâu mà tự tin như vậy, người cứ chờ xem ta sẽ nghiền nát ngươi thành thịt nát như thế nào, tới lúc đó coi người còn dám tự tin như vậy nữa không!”
Phàn Văn nắm chặt song quyền, nắm cho hư không trở nên biến dạng, lực lượng cực kỳ dọa người.
“Xin lỗi! Thế nhưng ta không có nhiều thời gian để chơi với ngươi!”
Bạch Đông Lâm lễ phép cười, sau đó giơ tay lên cắm vào hư không, trong nháy mắt bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt Phàn Văn, ngón tay búng một cái vào mi tâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận