Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1736 - Cắn nuốt đau khổ (2)

Ý thức và vô thức của những người khổng lồ này bị thay đổi, cái này khó mà phát giác được, biểu hiện ra ngoài chỉ là ánh mắt đờ đẫn mà thôi, nhưng đây lại là cực hình cực kỳ khủng bố.
“Ý thức và vô thức trao đổi với nhau, khiến cho tất cả ước mơ trở nên không có chút ý nghĩa nào nữa, khiến cho mọi thứ ta biết đều không thể chạm đến.”
“Là điều gì chống đỡ ngươi thức tỉnh một tia ý thức ở trong trạng thái này?”
Bạch Đông Lâm gặp phải chấn động cực lớn, trong lòng dâng lên một luồng xúc động, không còn ẩn nấp nữa, mà sống lại ở trước người người khổng lồ.
Cứ như là cảm giác được hơi thở của Bạch Đông Lâm, âm thanh yếu ớt kia, dần dần rõ ràng hơn, ánh mắt người khổng lồ phát ra tiếng vẫn dại ra như trước, ở trong trạng thái vô thức.
“Thực ra ta đã sớm chết rồi, chết trong chư thiên vỡ vụn, chết trong lòng tin mờ mịt, chết trong trận chiến vô vọng, chết trong thời gian hư vô.”
“Nhưng hình như ta vẫn còn sống, sống trong chờ đợi của tộc nhân, sống trong góc thời không, sống trong ánh sáng óng ánh huy, sống trong đau khổ vô tận, sống trong giấc mơ ngày nhỏ tuổi...”
“Ta, mệt mỏi quá, thật đau khổ!”
“Nhưng ta vẫn không thể chết...”
“Đạo hữu, xin cứu giúp ta.”
Người, người đàn ông này, có ý chí thật là đáng sợ!!
Mắt Bạch Đông Lâm sáng như đuốc, trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy một người khổng lồ vĩ ngạn, chém giết thảm liệt trong chư thiên vỡ vụn, ý chí cực nóng, nhóm lửa cả thời không, tiếng gầm thét kinh khủng làm vỡ nát Tinh hà.
“Ha ha, rất lâu rất lâu rồi, chưa được gặp một người nào khiến cho ta lau mắt mà nhìn, ngươi, là một hán tử!”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm có hơi cong lên, trong lòng sinh ra tò mò nồng đậm về người này, hắn rất muốn tìm tòi nghiên cứu, đến tột cùng là thứ gì đang chống đỡ cho niềm tin của hắn.
“Muốn cứu ngươi thì có thể, nhưng không thể nghi ngờ là sẽ đặt chính ta vào trong hiểm cảnh, cho nên, ta muốn lấy thù lao.”
“Nỗi thống khổ của ngươi, ta nhận nó!”
Ý thức bản ngã tăng lên, rất là chậm chạp, nhưng rõ ràng vô tận đau khổ là một chất xúc tác rất tốt.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ý thức của ngươi đang thống khổ xung kích, gìn giữ bản ngã không che giấu.
Bảy người này có thể duy trì ý thức bản ngã không sụp đổ, nguyên nhân lớn nhất chính là ý thức và vô thức bị thay đổi.
Bạch Đông Lâm bước ra một bước, lập tức đi vào đầu người khổng lồ trước mặt, chậm rãi xòe bàn tay ra, đặt trên ấn đường vô biên vô tận của đối phương.
“Ý Chí Cấm Pháp - Tâm Chuyển Tâm Chi Thuật!”
Rầm --
Trong óc nổ vang một tiếng sét, hai mắt trợn trừng hóa thành một màu trắng xóa, chỉ là ngay sau đó, tất cả đau khổ và tra tấn người khổng lồ phải gánh chịu trong đời, toàn bộ bị đích thân Bạch Đông Lâm trải nghiệm một lần.
Giống như chỉ trong một giây lát, lại giống như đã trôi qua mấy Đại Diễn kỷ.
“Hô hô! Quá khỏe! Thoải mái –"
“Thì ra, thì ra ngươi cũng tham dự trận đại chiến đó, ngươi bị bắt làm tù binh đến nay đã qua ba Đại Diễn kỷ, chịu đựng làm nhục tra tấn ba vạn ngàn tỷ năm ở chỗ này...”
“Ha ha ha! Là một hán tử! Bạch mỗ bội phục!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng chói, tinh thần sáng láng, chịu đủ đau khổ khủng bố như thế xung kích, ý thức bản ngã không chỉ không tán loạn, ngược lại như được ăn vật đại bổ, trở nên cực kỳ sinh động, rất rõ ràng là đã tăng cường không ít.
Đây chính là tự tin của Bạch Đông Lâm, hắn tin tưởng mình đã trải qua thần quang bảy màu cải tạo ý thức, không có thứ gì có thể phá hủy, cho dù là hủy diệt, cũng có Bất Tử Bất Diệt lật tẩy, hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.
Đau khổ xung kích, cùng một mục tiêu chỉ hữu dụng vào lần đầu tiên, nhưng lúc này Bạch Đông Lâm nếm được ngon ngọt, hơi đói khát khó nhịn, ánh mắt nhìn về phía sáu người khổng lồ khác.
“Mặc dù mấy người kém thú vị hơn chút, nhưng trải qua đau khổ, vậy cũng không kém, mặc dù không mở miệng cầu cứu, làm sao ta có thể thấy chết không cứu được đây?”
“Tâm Chuyển Tâm Chi Thuật!”
Bóng dáng liên tục hiện lên trong hư vô, mỗi khi nhận lấy đau khổ của một người khổng lồ, hơi thở Bạch Đông Lâm tản ra sẽ bạo ngược hơnmấy phần, chỗ sâu trong con ngươi màu trắng xuất hiện từng sợi máu mảnh.
“Đau khổ của các vị, ta nhận.”
“Trước khi giúp các ngươi thoát khỏi giam cầm...”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sâu thẳm, ánh mắt khẽ dời, nhìn về phía Chư Thiên Hồng Tường, hơi thở bạo ngược, ngưng kết ra một tầng sa mỏng màu đỏ tươi như ẩn như hiện ở bên ngoài cơ thể.
“Những đau khổ này, ta khắc trong tâm khảm, lại trả về gấp nghìn lần vạn lần cho sinh linh Tai họa đen tối!”
“Chờ ta quay về...”
Bạch Đông Lâm để lại một sợi tóc bám vào thân thể người khổng lồ, bản thân lập tức mẫn diệt biến mất không thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận