Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 137: Trận chiến vào ngày hôm đó

Hắn cau mày, linh hồn bị tấn công, cắt ngang sự lĩnh hội chuyên sâu của hắn, mở mắt ra liếc nhìn Lão Phù thuỷ một cái nhưng không lên tiếng. Thấy Bạch Đông Lâm vẫn mặt không cảm xúc khi có ba loại hình phạt khủng khiếp trên người, Lão Phù Thuỷ cũng có chút khâm phục trong lòng, nhưng đáng tiếc thay, phu nhân sẽ không thay đổi quyết định đâu, bà ta lại nói với Bạch Đông Lâm: “Ngươi tự lo liệu đi, ngay cả khi ngươi có thể vượt qua được, cũng không đồng nghĩa phu nhân sẽ tha mạng cho ngươi.”
Lão Phù Thuỷ nhận ra mình đã nói quá nhiều rồi, lắc đầu và không nói nữa, bóng dáng lập tức biến mất.
Cảm nhận được luồng năng lượng cường hóa trong cơ thể và Thần Hải đang không ngừng sản sinh ra, Bạch Đông Lâm gật đầu hài lòng, công pháp tự động vận hành, hắn tiếp tục tụng kinh đọc đạo, tuy nhiên linh hồn luôn bị Phệ Linh Châu tấn công nên không thể tập trung vào việc ngộ đạo chuyên sâu, hiệu quả sẽ kém hơn chút.
Lại ba ngày trôi qua, nhưng Lão Phù Thuỷ không xuất hiện, Bạch Đông Lâm hơi thắc mắc mà cũng không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục say mê lĩnh hội.
Mười ngày sau, một tiếng nổ lớn vang lên đã đánh thức Bạch Đông Lâm, tiếng gào thét, tiếng chiến đấu kịch liệt từ mặt đất cách hàng vạn mét truyền đến, ý niệm khẽ chuyển động, hắn có thể cảm nhận được sự dâng trào mãnh liệt của linh khí ở thế giới bên ngoài.
Là ai đang giao chiến với đám người Bạch Cốt phu nhân thế?
Không bao lâu sau, trận chiến kết thúc, mọi động tĩnh biến mất không thấy đâu, Bạch Đông Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, bất kể là ai đang chiến đấu, ai thắng ai thua cũng không liên quan đến hắn, hắn tiếp tục âm thầm hấp thụ năng lượng cường hóa.
Hiệu quả của ba loại hình phạt này đang dần suy yếu, xem ra cho dù có thể tự chủ hấp thụ linh khí, cũng không thể vĩnh viễn không tiêu hao.
Trong lòng hơi mong chờ Lão Phù Thuỷ xuất hiện lần nữa, cho hắn thêm vài loại tàn độc nữa!
Lại mười ngày trôi qua, màu sắc của U Linh Cốt Hỏa trong cơ thể Bạch Đông Lâm càng ngày càng nhạt, như thể tinh hoa thất thoát, sẽ dập tắt bất cứ lúc nào, nó đã không thể gây thương tổn cho xương cốt cứng rắn nữa. Những con trùng nhỏ màu đỏ trong cơ thể cũng gần như đã chết hết, bị căng cứng đến nổ tung!
Phệ Linh Châu lơ lửng trên đỉnh đầu cũng lung lay muốn rơi xuống, ảm đạm u tối, đáng tiếc là Lão Phù Thuỷ vẫn không xuất hiện, Bạch Đông Lâm đoán rằng trên kia hẳn đã xảy ra sự thay đổi lớn gì đó, có lẽ có liên quan đến trận chiến vào ngày hôm đó.
Nếu không phải không thể thoát thân được thì với tính cách của Bạch Cốt phu nhân, nàng ta sẽ không bỏ mặc hắn ở đây lâu như vậy.
Suy ngẫm một hồi, hiện giờ năng lượng cường hóa gần như không thể sinh ra nữa, ở lại đây cũng vô nghĩa, ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Huyết Nguyên toàn thân dâng trào, dùng lực giãy giụa, rắc rắc, sợi xích đỏ tươi quấn quanh người lóe lên những dòng chữ khắc, co rút lại và buộc hắn chặt hơn nữa.
Không biết sợi xích đỏ tươi này làm từ vật liệu gì mà vô cùng kiên cố, kéo dài ra từ nơi sâu thẳm của hồ dung nham, toàn thân có đầy những dòng chữ khắc, Bạch Đông Lâm liếc nhìn một cái đã đại khái nhận ra mấy loại: ‘Kiên cố’, ‘Cứng rắn’, ‘Khóa hồn’, ‘Ức linh’…
Không thể cưỡng ép thoát ra được, ánh mắt ngưng tụ, lập tức thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, rất nhiều Linh Khiếu trong cơ thể lập tức tỏa ra ánh sáng chói lọi, Linh Khiếu, Huyết Nguyên, thể xác, linh hồn ngay lập tức giải phóng tất cả năng lượng như nguyên tử tách ra vậy!
Ầm ầm…
Một vụ nổ vô cùng dữ dội đã xảy ra.
Sợi xích đỏ tươi trực tiếp đứt ra, cột kim loại khổng lồ gãy thành hai khúc, năng lượng cuồng bạo lập tức đẩy không gian dưới lòng đất ra gấp mấy lần, bức tường đá hóa thành lưu ly bởi nhiệt độ cao và áp suất cao, lưu ly chảy ra khắp xung quanh giống như chất lỏng vậy.
Bạch Đông Lâm chưa chết, linh hồn tàn dư của hắn bám vào huyết quang đang bay tán loạn khắp nơi, chỉ cần giữ lại một tia linh hồn tàn dư thì có hy vọng sống lại, tất nhiên, điều này chỉ nhắm vào những tu luyện giả bình thường, ngoài ra, nếu muốn khôi phục nguyên trạng thì cần phải tốn rất nhiều thời gian, cho dù là vậy thì bí thuật này cũng rất đáng nể, không hổ danh là bí thuật được thu nhận vào Bia Giới.
Một luồng huyết quang bay lơ lửng trong không trung, trong vài nhịp thở, một Bạch Đông Lâm trần trụi xuất hiện.
Vòng Tay Cực Đạo gửi nhờ trong linh hồn tàn dư trở về trên cổ tay, rõ ràng chiếc vòng tay này rất phi thường, càng ngày càng có khí chất của Chủ Thần đồng hồ đeo tay.
Lòng bàn tay nứt ra một vết thương, một luồng ánh sáng màu tím từ trong dung nham bắn ra chui vào vết thương, khi hạt giống Tử Kim ở Trụ Điện thì đã bị hắn đưa vào trong cơ thể ấp ủ mười tháng, nó đã có được ý thức mơ hồ, uy lực bắt đầu thể hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận