Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 363: Cuối cùng cũng đến lúc nghiêm túc

Sau khi Huyết Thần Tử nghe xong, đôi mắt đỏ rực hiện lên vẻ tiếc nuối, hắn kỳ vọng rất nhiều vào lần đi vào chiến trường này. Hắn thậm chí có thể chắc chắn rằng trên chiến trường này, những năm tháng rất lâu về trước đã có người đã từng sử dụng binh trận ở đây, có lẽ đã quá lâu nên dấu ấn trong trời đất của trận chiến đã tiêu tan, hoặc có thể hai người bọn họ chưa đủ điều kiện kích hoạt được dấu ấn.
Dấu ấn không chịu xuất hiện, Huyết Thần Tử cũng không có cách nào khác, hiện tại cũng không nhận được tin tức, xem ra tất cả mọi người cũng giống như bọn họ, cũng không đạt được gì.
Thời gian vẫn còn rất nhiều, chiến trường cũng không thiếu những người như họ, bởi vậy nên bọn họ có trở lại chiến trường sớm hay không cũng không có tác dụng gì.
Nhưng cũng không thể cứ mò kim đáy bể như vậy, dù giờ có lật tung toàn bộ đại lục lên cũng khó mà tìm được.
Chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng, đôi mắt của Huyết Thần Tử nheo lại, trong lòng đã chắc chắn, hắn quay lại nói với Dạ Minh:
“Dạ Minh, tập trung tất cả mọi người tại đây. Ta tin vào trực giác của mình, trên bình nguyên này nhất định có dấu ấn binh trận!”
Dạ Minh vốn đã hết kiên nhẫn nghe vậy liền vui vẻ, rốt cục tên cố chấp này cũng đã nghĩ thấu đáo, còn việc triển khai phương án ở đâu hắn cũng không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành mọi chuyện rồi rời khỏi thế giới hoang tàn nhàm chán này.
“Được!”
“Cuối cùng cũng đến lúc nghiêm túc, ta cảm thấy xương mình sắp rỉ sét mất rồi!
Dạ Minh nói xong liền nâng cánh tay trái lên, vòng tay Cực Đạo bên trên khẽ lắc, một tia sáng chói lọi phát ra.
Một chùm sáng to lớn phóng thẳng lên bầu trời với tốc độ cực nhanh, tích tắc đã xuyên qua bầu trời chiếu rọi tới không gian.
Cột sáng mạnh mẽ phân tán thành vô số tia sáng nhỏ hơn, phần lớn hướng về trung tâm của đại lục, một số ít phóng xa hơn trong không gian.
“Chậc chậc, những chỗ không được “niệm giới” bao phủ thật là rắc rối, truyền thông tin cũng không được.”
“Chờ một lúc, mấy tên kia còn sốt ruột hơn cả ta, hẳn là sẽ tới rất nhanh thôi.”
“Ừm.”
Huyết Thần Tử khẽ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm mắt trầm tư.
Thấy vậy, Dạ Minh bất lực nhún vai, Huyết Thần Tử cực kỳ tự tin với thiên phú của mình, hơn nữa cũng có thực lực nhưng hắn không tài nào kích hoạt dấu ấn binh trận, chắc chắn trong lòng không phục, Dạ Minh có thể cảm nhận được điều này.
“Tới rồi! Đồ Tể tới nhanh vậy, chẳng lẽ hắn ở gần đây?”
Chỉ mới truyền tin chưa được bao lâu, từ đằng xa có một đám mây đen rất lớn nhanh chóng bay đến, cả đám mây được ngưng tụ từ sát khí mà ra, chỉ có thể là tên Đồ Tể giết người như ngóe kia.
Tốc độ của đám mây cực kỳ nhanh, những nơi nó đi qua không gian đều bị xé rách, chớp mắt một cái đám mây đã tiếp cận hai người.
“Ha ha ha, Huyết Thần Tử, xem ra lần này chúng ta lại ngang tay rồi!”
Tiếng cười hoang dã từ trong đám mây vang lên, tiếng cười chưa dứt đã có một bóng người to lớn xuất hiện trước mặt hai người.
“Ha, ngươi đánh cược với Đồ Tể? Chẳng trách lại nghiêm túc như vậy.”
Dạ Minh ở một bên nhìn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá nhiều, dù sao trên chiến trường cũng thường xuyên có đánh cược như vậy, hầu hết đều so ai giết được nhiều kẻ thù hơn.
Huyết Thần Tử cau mày, hắn có chút không vui, lần này không chỉ mình hắn với Đồ Tể đánh cược mà cả một đám, tiền cược rất lớn, thậm chí còn có một số bảo vật rất có ích với hắn.
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn không muốn từ bỏ việc tìm dấu ấn một cách dễ dàng, Đồ Tể cũng không phải đối thủ mà hắn coi trọng.
“Đồ Tể, so giết địch thì chúng ta có thể ngang tay, nhưng nếu so thiên phú, so năng lực lĩnh ngộ thì ngươi không bằng ta.”
“Ta thấy ngươi còn chưa nghiêm túc đi tìm dấu ấn đấy? Lang thang xung quanh ta làm gì?”
Nghe vậy Đồ Tể cười to, tiếng cười vang vọng đất trời khiến cho đám mây trên đầu cũng tan vỡ.
“Ha ha ha, ngươi biết mà còn hỏi, đương nhiên là chớp thời cơ đánh cho ngươi tàn phế rồi cướp lấy dấu ấn rồi!”
Huyết Thần Tử vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Đồ Tể, một luồng chiến ý vô hình khuấy động không gian xung quanh.
“Vậy sao? Tiếc thật, đã lâu chưa có kẻ nào có thể đánh cho ta tàn phế, cũng có chút nhớ cảm giác đó.”
Dạ Minh ở bên khẽ lắc đầu, dựa vào tính cách của hai tên điên này có khi lại làm thế thật.
Vù vù!
Trên bầu trời của bình nguyên đen thẫm bỗng phát ra âm thanh vù vù dữ dội như có một vật thể vô cùng khổng lồ đang bay ở phía trên. Từng bóng người vút nhanh trên không trung, nghiền nát không gian xung quanh.
Đùng đùng đùng!
Có bóng người lặng lẽ tiếp đất không một tiếng động hay hạt bụi nào bay lên, cũng có bóng người vô cùng thô bạo đâm thẳng vào mặt đất, đất cát bay tung tóe, lõm một hố sâu trong mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận