Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1119: Cỏ đầu tường

Hắn sắp đột phá rồi, không cần phải lãng phí thời gian xử lý mấy chuyện vặt vãnh làm chi.
Đích thân bản thể tu hành ở trong biển pháp tắc Bản Nguyên, tất nhiên là hiệu suất phải cực kỳ cao, khoảng thời gian Vô Vi một mình tu hành trước đây nào có thể sánh bằng.
Chiến trường Dị tộc, luyện ngục Tội Ác.
Phòng tuyến phong tỏa chặt chẽ của Nhân tộc đã rút đi hết, quăng bỏ toàn bộ gần trăm vùng Giới vực xung quanh chiến trường cho hai loài Yêu tộc là Phi Cầm và Lân Giáp.
Những vùng Giới vực xung quanh chiến trường vốn dĩ rất là cằn cỗi, đây là vấn đề còn sót lại sau mỗi cuộc chiến tranh, tình hình xung quanh các chiến trường lớn đều gần giống vậy. Đồng thời, những ngôi sao thích hợp cho sinh linh sinh sống, có tài nguyên phong phú, lại không hề nhiều, nhưng hầu hết đều đã bị di dời theo cuộc di chuyển lớn của Nhân tộc rồi.
Phần còn sót lại cho Yêu tộc là những vùng Giới vực rộng lớn, cùng với tài nguyên sinh tồn càng thêm cằn cỗi, sau khi càng ngày càng có nhiều Yêu tộc bị trục xuất, tập trung hết ở nơi đây, sự thiếu thốn tài nguyên càng thêm rõ ràng.
Vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây, chuyện đấu đá to nhỏ đủ kiểu trong nội bộ Yêu tộc diễn ra không ngừng, lại còn phải đối mặt với sự quấy rối từ phía Dị tộc nữa, có thể nói là một mảnh hỗn loạn.
Hai loài Yêu tộc Phi Cầm và Lân Giáp chính là “cỏ đầu tường”, lúc trước hợp tác với Dị tộc cũng mang theo thái độ không rõ ràng, cũng không phải là hoàn toàn ngã về phía Dị tộc, dù sao thì Yêu tộc cũng từng bị Dị tộc lén lút ức hiếp, có lòng đề phòng cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa Nhân tộc có thể trục xuất Yêu tộc thuận lợi, cũng là nhờ có sự trợ giúp không nhỏ đến từ Dị tộc, vì Ngũ Sắc Thần Thạch, các lão tổ của họ đều bị bọn chúng ngăn chặn hết ở bên trong Yêu Hoàng cung, đến tận bây giờ, vẫn còn có một số tên Dị tộc ngu xuẩn nghĩ rằng Ngũ Sắc Thần Thạch ở trong tay bọn họ.
Dưới loại tình thế vi diệu đấy, Dị tộc và Yêu tộc đều không thể nào hoàn toàn tiếp nhận đối phương, vì vậy mới giằng co mãi đến nay.
Những hạt bụi nhỏ bé của thời đại, đều trở nên nặng nề tựa những ngọn núi lớn đè xuống đầu mỗi một Yêu tộc, nguy cơ từ bên ngoài, trong nội bộ lại đấu đá nhau, khiến cho tất cả các thế lực bất kể lớn nhỏ, đều lâm vào một loại trạng thái điên cuồng mê loạn cực kỳ bất ổn, cướp đoạt tài nguyên, tranh quyền đoạt lợi, diệt trừ phe đối lập, tất cả đều giết chóc đến đỏ cả mắt.
"Mau mau mau! Đại nhân có lệnh, nhất định phải tìm cho ra bọn chúng, bất kể sống chết!"
"Hừ! Không ngờ một nữ hài máu lai khốn nạn, vậy mà lại thức tỉnh loại huyết mạch đó, bắt buộc phải giết nó cho bằng được! Nếu không, e là sẽ ảnh hưởng đến địa vị của đại nhân…"
"Víu —— "
Vèo vèo!
Mấy luồng ánh sáng xanh thẳm lấp lánh vụt qua bầu trời đêm, ý niệm ập xuống dồn dập, vừa tiến hành trao đổi tin tức với nhau, vừa càn quét mỗi một xó xỉnh ở khắp bốn phương tám hướng hết lần này đến lần khác. Nơi vách tường kép hư không, hay nơi thật sâu dưới đáy biển khơi, đến cả tầng đất thấp nhất chạy thẳng đến địa tâm, tất cả mọi nơi có thể ẩn nấp, đều không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ong!
Bên trong rừng cây nguyên thủy rộng mênh mông, một gốc cây lớn đến mức mấy chục người mới có thể ôm xuể, chợt khe khẽ rung động, lớp vỏ cây gồ ghề bao bên ngoài bỗng nhiên lại nhấp nhô như gợn sóng, ngay sau đó, có hai bóng người một lớn một nhỏ rơi ra ngoài, đập thật mạnh xuống đất, vùi thẳng vào trong tầng lá cây thật dày.
"Khụ khụ! Ọe —— "
Nam nhân tóc đen ho khan một trận, bỗng nôn ra một ngụm máu đen đặc, xen lẫn trong đó là những mảnh vụn nội tạng, khí tức cũng dần trở nên thoi thóp.
Ở trên ngôi sao mà Yêu tộc loài Phi Cầm chiếm giữ này, Nhân tộc giống như hắn ta, có thể chạy thoát khỏi những trận đuổi giết hết lần này tới lần khác của Yêu tộc, là chuyện không hề dễ dàng chút nào, giờ đây thương thế càng trở nên nghiêm trọng, đã không thể kiên trì được bao lâu nữa, vẻ mặt nam nhân có hơi mê mang, nhưng nghĩ đến đứa con gái đáng yêu, ánh mắt tức thì trở nên kiên định.
"Phụ thân đại nhân, ngài không sao chứ?"
Một nữ hài tử chỉ cỡ năm sáu tuổi, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, chật vật bò lăn ra khỏi đống lá khô, dưới sự soi sáng của ánh trăng, làn da của bé trắng đến chói mắt, bé có một đôi mắt với con ngươi màu xanh ngọc, mái tóc dài mềm mại cũng óng ánh màu xanh ngọc.
Thấy con gái cưng của mình nhìn qua, nam nhân Nhân tộc bèn vội vàng xoay người lau đi vệt máu chói mắt nơi khóe miệng, rồi mới quay đầu nở nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói:
"Linh Nhi, ta không sao đâu, Linh Nhi hãy yên tâm, chúng ta đều sẽ ổn thôi mà, phụ thân nhất định sẽ dẫn con rời khỏi nơi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận