Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 159: Tọa độ lạc ấn Vũ Tháp bị lấy mất

Hình ảnh hơi ngừng lại, vô số điểm sáng từ từ biến mất. Bạch Đông Lâm phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn về phía hài cốt trên vương tọa. Tuy hình ảnh nhỏ vụn nhưng tin tức trong đó cũng không ít. Rất nhiều nghi hoặc trong lòng hắn cũng rõ ràng hơn. Nhưng dù có biết những chuyện này thì Bạch Đông Lâm có thể làm gì chứ? Ánh mắt của hắn hơi mờ mịt, bản thân chỉ là một tiểu tu sĩ chỉ vừa mới đặt chân trên con đường tu luyện mà thôi, không hề quen những đại lão này. Bạch Đông Lâm suy nghĩ trong chốc lát, e là bản thân nghĩ nhiều quá rồi. Bộ hài cốt tên “Lệ” này có thực lực rất mạnh mà còn bỏ mình, chắc chắn sẽ không ký thác hy vọng lên người tới sau không biết thực lực. Những bức họa này chỉ bị kích phát theo lẽ thường mà thôi, không đại biểu gì hết.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng lại kêu to mấy tiếng, dùng cánh quạt một cái, vòng tay màu đỏ đậm trên cổ tay bộ hài cốt tự động bay ra hóa thành một tia sáng đỏ bắn về phía hắn. Bạch Đông Lâm giơ tay trái lên theo bản năng. Vòng tay màu đỏ đụng vào vòng tay Cực Đạo chỉ trong nháy mắt, ánh sáng đỏ lóe lên, cả hai dung hợp thành một. Trong giây lát, vòng tay của hắn hóa thành đỏ trắng giao nhau, về bản chất thì nó được nâng cấp hơn nhiều.
Trên mặt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ sửng sốt, hắn nhặt được bảo vật sao? Quạ trắng lại liên tục làm một loạt động tác, há miệng chim ra hút một hơi khiến bộ hài cốt kia chui vào thân thể nó. Sau đó quạ trắng biến thành luồng sáng trắng rơi trên đầu Bạch Đông Lâm. Hắn lập tức biến sắc định phản kháng lại. Nhưng Bạch Đông Lâm phát hiện bản thân không thể động đậy được, dường như không gian xung quanh đều bị đông cứng lại làm hắn bị dán tại chỗ không thể cử động được.
Quạ trắng khẽ mổ vào ấn đường của Bạch Đông Lâm. Hắn đột nhiên cảm thấy linh hồn của mình đau nhức, linh hồn bị quạ trắng mổ rời một tia, đồng thời đưa ra khỏi cơ thể. Con quạ trắng này đúng là đáng sợ. Bây giờ, ngoài việc có thể tự tư duy ra thì hắn chẳng thể làm được bất cứ điều gì, hoàn toàn mất quyền không chế thân thể và linh hồn, chỉ có thể mặc quạ trắng thì làm gì thì làm.
Một tia linh hồn trồi ra ngoài cơ thể, sau đó hóa thành điểm sáng. Dưới sự điều khiển của quạ trắng, nó từ từ rơi vào vòng tay Cực Đạo. Chỉ một lát sau, một vầng sáng bay từ vòng tay lên. Vầng sáng này tràn ngập các ký hiệu huyền ảo. Bạch Đông Lâm thầm gào thét.
‘Tọa độ lạc ấn Vũ Tháp của ta!’
Bạch Đông Lâm cuống lên, không ngờ mục đích của quạ trắng lại là tọa độ lạc ấn. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn bị giam cầm, chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng nhảy nhót kêu to vài tiếng, mở miệng chim nuốt vầng sáng vào bụng.
‘Xong đời rồi! Quả nhiên, bầu trời sẽ không tự nhiên rơi bánh xuống. Đây là cái giá phải trả cho vòng tay đỏ đậm sao? Mẹ nó! Quạ trắng, ngươi đang ép mua ép bán đấy phải không?’
“Ầm ầm!”
Chẳng biết quạ trắng lại làm cái gì. Lúc này, ngọn núi màu trắng đột nhiên chấn động kích liệt rồi có một trận nổ.
“Rắc rắc…”
Ngọn núi màu trắng như được hình thành từ những viên khoáng thạch dường như sống lại. Nó bắt đầu biến hình, từng viên khoáng thạch rời ra, rơi ở trên bình nguyên đen. Nhưng chỉ trong chốc lát, ngọn núi lớn màu trắng đột nhiên biến mất. Nơi này xuất hiện một trận đồ được xếp từ vô số khoáng thạch màu trắng.
Bạch Đông Lâm và quạ trắng đang đứng ở trung tâm của trận đồ. Trận đồ màu trắng rất lớn, liếc mắt không thấy điểm dừng. Trên những khoáng thạch màu trắng bắt đầu xuất hiện vô số chữ khắc màu vàng kim.
“Vù vù!”
Một tiếng kêu vang lên, chữ khắc màu vàng kim tương hỗ với nhau, từ từ lơ lửng trên không trung. Ánh sáng màu vàng kim như dòng nước, trận đồ to lớn hoàn toàn bị kích hoạt.
“Quạ quạ!”
Quạ trắng há miệng ra, một vầng sáng màu vàng kim hạ xuống. Đó đúng là tọa độ lạc ấn của Vũ Tháp.
“Rầm!”
Ánh sáng màu vàng kim rơi vào trong trận pháp, dường như nó tạo thành một tình trạng gì đó. Một trận nổ lớn vang lên, cột sáng màu vàng kim cực lớn phóng lên cao. Bạch Đông Lâm và quạ trắng bị cột sáng bao phủ.
Thời không bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát. Sắc mặt của Bạch Đông Lâm lại biến đổi một lần nữa. Lúc này, hắn cảm nhận được bản thân đã có thể khống chế được thân thể rồi. Bạch Đông Lâm không kịp nghĩ nhiều, rốt cuộc con quạ trắng này đang giở trò quỷ gì. Hắn thầm gào lên: “Tử Triệu!”
Trong huyết hải của cơ thể, ánh sáng đỏ trên thân Tử Triệu lại lóe lên. Trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm đã vào trong thế giới Bản Nguyên của đao. Tử Triệu và quạ trắng đang đứng trong cột sáng màu vàng kim, cột sáng màu vàng vô biên, vô tận đột nhiên co rút lại. Thời không bị nghiền nát, thanh đao màu đen và quạ trắng biến mất trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận