Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 681: Phẩm chất cường giả nên có

Bị nguy cơ sắc bén bao phủ, Thủy Vượn Vương theo bản năng tỉnh táo lại, bi phẫn và đau nhức trong lòng ứa ra, hoàn toàn đánh mất lý trí, thần khu chấn động, phân tử thần lực vô cùng vô tận tản ra ánh sáng lóng lánh. “Không ổn! Hắn muốn tự bạo!”
Toàn bộ đại năng tại nơi này đều khiếp sợ, Thủy Vượn Vương điên rồi, nếu thật sự khiến hắn tự bạo đào tẩu thì bọn họ đều xong đời!
“Hừ!”
Minh Không hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, toàn bộ thủy vượn sau lưng đều bị trói chặt đưa đến gần Thủy Vượn Vương.
Loảng xoảng!
Tiếng xiềng xích va chạm thanh thúy dễ nghe.
Thủy Vượn Vương giật thót, sâu trong hai mắt hiện lên đau khổ. Hắn chậm rãi khép mắt, phân tử thần lực lóng lánh cũng dần ảm đạm.
Ầm ầm ruỳnh!
Vô số công kích thêm thân, Thủy Vượn Vương nháy mắt bị xé rách, vô số phan tử thần lực bị ma diệt, khí tức nhanh chóng suy sụp. Chỉ trong nháy mắt, thần lực đã không còn đủ một thành.
“Ha ha, tình cảm huyết mạch thật là thứ đáng buồn lại nực cười!”
“Thủy Vượn Vương, ngươi thua. Thua ở chỗ ngươi không có phẩm chất một cường giả nên có.”
Đáy mắt Minh Không tràn đầy châm chọc, từng bước đi tới trên quầng sáng đang dần tiêu tán, cúi đầu nhìn Thủy Vượn Vương suy sụp bên dưới.
Theo cái nhìn của Minh Không, cường giả không cần thứ nực cười như cảm tình gì đó. Ngay cả tôn nhi Minh Tuệ của hắn ta chết đi mà hắn ta cũng không mảy may dao động chút tình cảm nào, sự tồn vong của tộc đàn không đáng để hắn ta đặt trong lòng.
Chỉ có người gần chết mới hiểu rằng, bản thân cường đại mới là tất thảy, nếu một tu sĩ mạnh đến bất tử bất diệt rồi thì còn cần kéo dài huyết mạch hay sao?
Bản thân mình chính là một mình một tộc!
Chỉ có phàm nhân bé nhỏ yếu ớt, tham sống sợ chết mới cần sinh sản huyết mạch, mượn đó ký thác lý niệm buồn cười trong lòng.
Đây là lối suy nghĩ của người phàm, thế nên trong mắt hắn mà nói, Thủy Vượn Vương đã định là một kẻ thất bại.
“Khụ khụ… lão súc sinh như ngươi đương nhiên không hiểu được. Ha ha ha, bổn vương biết rồi, lão già ngươi sẽ có ý tưởng như vậy chắc chắn là vì Minh Lam không phải thân nhi tử của ngươi, không biết là con hoang do ai lưu lại!”
Khóe miệng Thủy Vượn Vương tràn ra máu Thần Hi lóng lánh, ánh mắt châm chọc nhìn Minh Không, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, giọng nói đinh tai nhức óc.
“Hừ! Miệng thối!”
Minh không lạnh mặt, chỉ cần là giống đực đều không nghe nổi cách nói như thế. Nhất thời thân ảnh hắn nhoáng lên, hóa thành biển lửa màu bạc, trong mỗi một lửa bạc đều tràn ngập quy tắc biến thành phù văn, biển lửa vô tận bao phủ toàn thân thủy vượn.
“Cuống rồi, cuống rồi, lão súc sinh không chịu nổi…”
Giọng nói của Thủy Vượn Vương truyền ra từ biển lửa, càng ngày càng yếu, thấp đến không thể nghe rõ, mãi đến khi hoàn toàn tiêu tán, cả thần khu đều bị lửa bạc như cô đọng thành chất lỏng bao phủ, hoàn toàn lâm vào đóng băng.
Trên gương mặt lông xù đọng lại vẫn giữ nguyên vẻ bỡn cợt, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn chằm chằm Minh Không gắt gao.
Trong cơ thể Thủy Vượn Vương, lửa bạc khủng bố không ngừng xâm nhập, phân tử thần lực vô cùng vô tận dùng hết toàn lực chống cự, lại hiệu quả bé nhỏ không đáng kể, liên tục bại lui. Chỉ cần bị lửa bạc đi qua đều bị phong ấn trấn áp, lâm vào ngưng trệ.
Sâu trong đầu Thủy Vượn Vương, thần lực còn sót lại hội tụ cùng một chỗ, một hạt bụi siêu nhỏ không thể nhận ra nặng nề di động trong đó.
“Xin lỗi hai tiểu tử, bổn vương liên lụy các ngươi rồi.”
Giọng nói Thủy Vượn Vương vang lên bên trong Giới Tử Linh Châu, nửa khắc sau đó, cơ thể, thần hồn và ý thức của hắn đều bị trấn áp ngưng trệ, mà hai người Bạch Đông Lâm đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tuy Thủy Vượn Vương tuân thủ ước định, không để hai người Bạch Đông Lâm chịu chút thương tổn nào. Nhưng đồng thời liên lụy bọn họ bị phong ấn trấn áp, chỉ có thể ngưng trệ bên trong, cứ vậy hao hết thọ mệnh.
“Bổn vương thật là vô dụng, cái gì cũng không làm tốt, các tộc nhân, ta lại khiến các ngươi thất vọng rồi…”
Thủy Vượn Vương trầm giọng nói, sau đó dần trầm mặc, lâm vào tự bế tự trách.
Sau khi hai phương dừng tay, bạch quang tán đi, hết thảy bên ngoài truyền tới ánh mắt hai người Bạch Đông Lâm.
“Ôi, tình huống hình như không ổn cho lắm. Lâm đại tiểu thư, không phải ngươi có thủ đoạn à? Mau thi triển giúp lão vượn vương đáng thương này một lần đi.”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, động tác đám người Thần Đình thật là chậm, điều binh khiển tướng mà thôi, nên đến rồi mới phải chứ.
“Khụ khụ, ờm, cái đó… không phải bổn tiểu thư không muốn giúp, nhưng thủ đoạn của ta chỉ có thể cam đoan chính mình đào thoát, không giúp được Thủy Vượn Vương.”
Vẻ mặt Lâm có hơi xấu hổ, dù sao lúc trước chính mình khoác lác sướng miệng, nhưng ngay sau đó nàng lại trừng mắt Bạch Đông Lâm nói:
“Đừng nói ta, không phải ngươi cũng có thủ đoạn nghịch thiên đấy sao? Mau thi triển ra, cho ta mở mang một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận