Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 417: Phần thưởng cuối cùng

Hơn nữa trên mặt là nụ cười hiền hòa, khiến bất luận kẻ nào thấy được đều không khỏi sinh ra hảo cảm. “Đúng vậy! Hơn nữa cách chế tạo khối lập phương màu bạc kia cũng là do Kim Tông nói ra, Kim Tông tuyệt đối là đại công thần của chúng ta, ta cả thấy chúng ta nên cho Kim Tông một tràng pháo tay!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trong không gian thật lớn nhất thời tràn ngập bầu không khí sung sướng. Một hồi lâu sau thì tiếng vỗ tay mới dần ngừng lại, Kim Tông đứng dậy hơi chắp tay, vẻ mặt khiêm tốn nói:
“Chư vị tiền bối quá khen, vãn bối mới đến tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực của mình, ngàn vạn lần không dám kể công!”
Đông đảo tiền bối nghe vậy cũng hơi gật đầu rồi lộ ra một nụ cười hiền hòa như cha già, công lao thuộc về người khác, khiêm tốn hữu lễ, người này đúng là không tệ!
Kim Tông thoát khỏi ánh mắt của mọi người bèn yên lặng tìm một góc ngồi xuống, hắn ta hơi miết nhẹ chén linh trà trong tay, ánh mắt có phần thâm sâu.
‘Ta thần, khối lập phương linh giới đã được bố trí xong, có thể mở ra kênh đa chiều bất cứ lúc nào…’
...
Theo sự co rút rồi biến mất không còn tăm hơi của khối hình lập phương, bên trong cung điện truyền đến âm thanh công bố kết quả của người giám sát đấu trường của Đan Minh, tuyên bố cuộc thi bán kết sẽ được cử hành vào tháng sau.
Trận thi đấu đầu tiên này tốn hết nửa tháng, lần này mười ngàn người dự thi đều luyện chế được ít nhất chín mươi chín viên đan dược, tuy rằng cấp bậc không cao như tinh thần vẫn bị tiêu hao rất lớn.
Định ra thời gian nghỉ ngơi một tháng cũng vì để cho mọi người khôi phục trạng thái, tiếp đó sẽ ngênh đón trận thi đấu kịch liệt hơn.
Bạch Đông Lâm đi theo sau lưng Niên Niên, lùi ra khỏi vùng hư không này, về nơi Đan Minh đã an trí nghỉ ngơi.
Còn những người dự thi đã bị đào thải sẽ không có đãi ngộ này, nhưng những người này cũng không sớm lui ra khỏi ‘Tâm’ của Cửu Hoàn, thứ nhất là Đan Minh không cho, dù sao thì nếu không còn khán giả thì làm gì còn ai để khoe khoang.
Thứ hai là những người này còn muốn tiếp tục quan sát thi đấu, hiếm khi có một thịnh hội, ở lại để những đệ tử mở mang tầm mắt cũng tốt.
Dù sao những người dẫn đầu đều có pháp bảo phi hành, trôi nổi trong hư không cũng chẳng thiếu nơi nghỉ ngơi.
Đông đảo thế lực liên tục lui ra khỏi hư không, trong đó một đám đệ tử Đan Minh vẫn đứng trên hư không chẳng hề bị lay động, những để tử đều vây quanh một thanh niên có vẻ mặt kiêu căng, vẻ mặt ai cũng đầy sự cung kính, liên tục khen tặng.
Người thanh niên được người ta cung kính này chính là người xếp vị trí đầu tiên của cuộc so tài thứ nhất, là đệ tử Đan Minh đầu tiên bước ra khỏi khối lập phương màu bạc!
“La Sa công tử, chúc mừng chúc mừng!”
“Không hổ là La Sa công tử, có thể đạt được vị trí thứ nhất dễ như ăn cháo, phong thái như vậy thật sự khiến người ta khâm phục!”
“Đúng vật! Theo như suy nghĩ nông cạn của ta thì tiếp đó cũng không cần so tài nữa, ai có thể đoạt được vị trí đầu của La Sa công tử chứ?”
La Sa nghe vậy thì khẽ khoát tay, miệng thì nói không dám không dám nhưng vẻ mặt đầy vẻ kiêu căng tự tin.
La Sa đang hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người thì bỗng sứng sờ, hắn ta lập tức hơi chắp tay nói với mọi người xung quanh:
“Chư vi, La Điện đại nhân có việc triệu kiến ta, ta xin đi trước!”
Đệ tử Minh Đan vây quanh ở một bên nghe thấy hai chữ La Điện thì đều biến sắc, cơ thể hơi khom xuống, vẻ mặt vô cùng cung kinh nói: “Xin La Sa công tử cứ tự nhiên!”
La Sa nhẹ nhàng gật đầu, hắn ta phủi lại áo bào sau đó bước ra một bước, biến mất giữa hư không.
Ở một nơi màu đồng đen to lớn trong cung điện, La Sa đứng thẳng đó với vẻ mặt thoải mái, rồi lại chắp tay khom mình hành lễ với người nam tử ngồi trên vương tọa uy nghiêm.
“Hài thi tham kiến phụ thân đại nhân!”
La Điện nghe thế thì hai mắt mở ra, chậm rãi nói: “La Sa, lần này ngươi có nắm chắc không?”
“Tất nhiên! Phụ thân đại nhân, trong này chẳng có mấy đệ tử có thể uy hiếp được hài thi, ta đã đạt thành ước định rồi.”
“Bọn họ đã nhượng bộ!”
Gương mặt La Sa đầy vẻ tự tin, tất nhiên bản lĩnh luyện đan của hắn ta không hề tồi, có thể nói là số một số hai, thế nhưng vì an toàn nên hắn ta vẫn làm giao dịch với những người kia.
Đương nhiên trong lòng hắn ta cũng biết, mấy tên kia đều nể mặt cha hắn ta mới nhượng bộ.
“La Sa, vi phụ vì ngươi mà không kiêng nể gì, đã bỏ ra cái giá không rẻ, thiếu nợ không ít ân tình mới khiến cho Đan Minh chịu lấy thứ kia ra làm phần thưởng cuối cùng.”
“Ngươi nên hiểu rõ, lần tranh tài này quan trọng thế nào.”
La Điện nhìn La Sa, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ cưng chiều, hắn ta đến già mới có con, lại có được một đứa con như La Sa nên tất nhiên đồng ý lót đường cho tiền đồ của hắn ta.
“Phụ thân đại nhân! Hài nhi hiểu rõ, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận