Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 284: Đi tới tầng thứ 59

Như vậy, tầng hai mươi chín của Hắc Ngục đã không còn giá trị nữa, chuyện nên làm đều đã hoàn thành, Bạch Đông Lâm giương mắt đảo qua chín người đứng ở trong sân, mọi người bị ánh mắt đảo qua đồng loạt cúi đầu, không dám mắt đối mắt với hắn. Chín người cải tạo này đều là tác phẩm hoàn mỹ của hắn, thực lực đều đạt tới ngụy Thần Nguyên Cảnh, tuy thời gian không dài lắm nhưng vẫn có một ít giá trị, Bạch Đông Lâm chậm rãi nói:
“Chuyện chỗ này, tầng hai mươi chín của Hắc Ngục đã không còn quan trọng nữa, các ngươi triệu tập Hắc Giáp vệ của mình, lập tức đi tới tầng thứ năm mươi chín của Hắc Ngục cùng ta!”
Đám người Trương Thiện Nhẫn hơi sững sờ, lập tức cung kính lĩnh mệnh, thân hình khẽ động biến mất, đi tới nơi trú đóng của Hắc Giáp vệ.
Bọn họ biết chủ thượng sẽ không ở mãi tầng này, sớm muộn gì cũng sẽ đi xuống dưới, chỉ là không ngờ lại nhảy vọt một bước lớn như thế, trực tiếp đi tới tầng thứ năm mươi chín!
Phải biết rằng, tầng năm mươi chín có tu sĩ Thần Nguyên Cảnh thật sự, mặc dù chỉ mới vào Thần Nguyên nhưng cũng không phải đám hàng giả như bọn hắn có thể so sánh.
Đây cũng là mục đích của Bạch Đông Lâm, bây giờ hắn có thần hồn thay thế hắn nghiên cứu Chân Linh trong thần hải, tất nhiên thân thể cũng không được nhàn rỗi, nếu như là lúc trước thì hắn còn tính đến chuyện bế quan tu luyện.
Nhưng mà bây giờ đã có rất nhiều Linh Khiếu ẩn tàng được mở ra, làm cho hắn hiểu được miệng ăn núi lở không phải là cách tốt, hắn cần tăng thu giảm chi, cùng lúc có thể cướp đoạt tài nguyên trên người tu sĩ cấp cao.
Về phương diện khác với chiến đấu, ngoại trừ có thể kiếm năng lượng cường hóa ra, hắn cũng có thể ma luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân, cô đọng ý chí đạo tâm, vô số tri thức trong đầu cũng có thể mau chóng tiêu hóa dung hợp trong cuộc chiến sinh tử hơn.
Còn như chín người Trương Thiện Nhẫn cùng với ba chục ngàn Hắc Giáp vệ, mục đích Bạch Đông Lâm mang theo bọn họ chỉ có một, chính là giúp hắn đi thu thập bắt giữ yêu ma quỷ quái. Những quái vật kia khó tìm tung tích, muốn tự hắn đi tìm hắn cũng lười phí công, nhưng mà lại tiếc nếu bỏ qua chúng, ngược lại để cho đám người Trương Thiện Nhẫn phát huy giá trị thặng dư cũng coi như vẹn toàn đôi bên.
Trong mắt Bạch Đông Lâm xẹt qua lưu quang, thấy đám người Trương Thiện Nhẫn đã tập hợp xong xuôi, hắn phất phất tay, thu mấy đứa Tiểu Tử vẫn còn đùa giỡn ở gần đó vào trong Tử Triệu, sải bước đi ra tới ngoài thành.
Nhìn lướt qua mọi người mang sắc mặt trang nghiêm, Bạch Đông Lâm lấy ra một pháp bảo hình con thuyền đen kịt, phẩm chất của pháp bảo phi hành không thấp, chủ yếu nhất là không gian khá lớn, dùng để chứa người thì không thể tốt hơn. Bạch Đông Lâm hơi chuyển động ý nghĩ một chút đã thu hơn ba vạn người vào trong đó.
Trên tay nâng thuyền nhỏ đen kịt, Bạch Đông Lâm thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, vừa sải bước đã ra khỏi mười vạn trượng, nhanh chóng đi tới trung tâm tầng hai mươi chín Hắc Ngục, thông đạo đi sang tầng kế tiếp ở chỗ này.
Không gian trong Hắc Ngục khổng lồ cỡ nào, Bạch Đông Lâm đặc biệt am hiểu không gian thần thông nhìn qua, nhưng mà khoảnh khắc đến được vùng đất trung tâm, nơi đây càng hoang vu hơn, không hề có dấu vết của sinh vật sống nào. Một cột sáng to lớn màu đen nối liền hai cái thông đạo đen kịt trên trời và dưới đất, chúng đang chậm rãi xoay tròn.
Tội phạm sống trong Hắc Ngục chỉ cần không phải kẻ sống đủ chán, hoặc là chọc phải nhân vật rất ghê gớm ở cùng tầng rồi bị đuổi giết đến cùng đường, thì chắc là sẽ không tới nơi này.
Càng đi xuống, tu sĩ cấp cao càng nhiều, khả năng chết mà không hiểu vì sao lại càng lớn, tuy sinh tồn trong Hắc Ngục gian nan, nhưng cũng không phải lý do bọn họ chủ động đi tìm chết.
Bạch Đông Lâm không chút do dự sải bước vào trong cột sáng, trong nháy mắt tiến vào, hắn có một loại cảm giác, muốn tiến lên trên thực sự là nửa bước khó đi, nhưng đi xuống theo cột sáng thì vô cùng dễ dàng, quả nhiên chỉ có thể xuống dưới chứ không thể lên trên.
Thân thể khẽ động bay xuống dưới, cứ như xuyên qua một tầng lá mỏng, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm đã xuất hiện ở tầng kế tiếp. Hắn quan sát bốn phía xung quanh một chút, vẫn tiếp tục đi xuống, hai tầng, ba tầng…
Tầng thứ năm mươi chín của Hắc Ngục.
Bạch Đông Lâm vừa sải bước ra khỏi cột sáng, hoàn cảnh chung quanh không khác biệt lắm so với những tầng khác, đều không có bóng người, đều là nơi hoang vu.
Giơ tay lên ném pháp bảo phi hành ra, Bạch Đông Lâm truyền âm ý niệm của mình, âm thanh to lớn vang vọng trong không gian phi hành.
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là thu thập bắt giữ yêu ma quỷ quái, pháp bảo phi hành này tạm thời giao cho Trương Thiện Nhẫn sử dụng, tất cả các ngươi hành động theo sự chỉ huy của Trương Thiện Nhẫn. Chờ thời cơ đến, ta sẽ tới tìm các ngươi.”
“Tuân mệnh! Chủ nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận