Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1154: Chỉ vì một lời hứa

“Những tai họa ngầm mang lại khi đột nhập vào Động Hư cảnh đã biến mất, chỉ cần lắng đọng một chút thời gian, là có thể hoàn toàn củng cố lại.”
“Động Hư cảnh hơn một trăm năm tuổi…”
Khóe miệng Lạc Thanh Nhi nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ, sự tự tin mạnh mẽ tự nhiên sinh ra từ sâu trong nội tâm, một nữ tử bình thường ở trong thành trì nhỏ trước đây, hiện giờ lại có phong thái tài hoa tuyệt vời như vậy.
Vù vù!
Trận đồ trên vách tường trong mật thất lấp lánh khẽ chấn động, mặt mày Lạc Thanh Nhi khẽ động, thu lại tâm tình kích động, khôi phục uy nghiêm ngày xưa, ngón tay nắm pháp quyết, một giọng nói có chút khẩn trương truyền vào trong tai.
“Bẩm báo Lạc trưởng lão! Nam nhân tên Tiêu Nhiên kia, lại đến khiêu chiến người ——”
“Ta biết rồi.”
Ánh mắt Lạc Thanh Nhi lóe lên, lập tức chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi mật thất, mấy chục năm ngắn ngủi qua, nàng ta có thể có được tu vi như thế, có thể từ một đệ tử bình thường trở thành trưởng lão nắm quyền Vân Lan Tông, tất cả đều phải nhờ vào Không gian Thiên La, đương nhiên, vị hôn phu trước kia của nàng ta, cũng giúp nàng ta rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lạc Thanh Nhi tĩnh lặng hiện lên tia mong đợi, tốc độ dưới chân không khỏi tăng nhanh, trong nháy mắt thân ảnh xuất hiện trong diễn võ trường rộng lớn của Vân Lan Tông.
Lúc này ba vòng trong ngoài của diễn võ trường đã vây kín quần chúng ăn dưa, từ trưởng lão tông môn, đệ tử chân truyền, đến đệ tử ngoại môn, thậm chí rất nhiều tạp dịch quét dọn vệ sinh, cũng thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn trộm.
Không phải người của Vân Lan Tông đều nhàn rỗi không có việc gì làm, mà là nhân khí của nử tử hiếm thấy Lạc Thanh Nhi này quá cao, tu hành không đến trăm năm, đã đạt tới Pháp Tướng cảnh đại viên mãn, đây chính là chuyện mà rất nhiều thánh địa thân truyền đều không làm được.
Lại thêm ân oán giữa vị hôn phu trong lời đồn này, hết lần này đến lần khác khiêu chiến, việc này đã phát triển thành một sự kiện ăn dưa lớn của Vân Lan Tông.
“Đến rồi! Đến rồi! Lạc trưởng lão đến rồi!”
“Wow! Thế nào lại cảm thấy trưởng lão đẹp hơn nhiều, khí chất ngày càng thanh tao…”
“Ừng ực ~ Quá đẹp, thật sự Lạc Thanh Nhi càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ!”
Đây là nam trưởng lão và nam đệ tử, nam nhân mà, hiểu được đều hiểu, nhìn thấy Lạc Thanh Nhi đều tự nhiên lộ ra nụ cười mê muội.
“Hừ! Một đám nam nhân hôi thối!”
“Hừ hừ! Hồ ly tinh, không biết xấu hổ!”
Đây là tiếng nói từ đáy lòng của hầu hết các nữ đệ tử, nhưng sợ uy nghiêm của trưởng lão, cũng chỉ có thể chửi thầm hai câu ở trong lòng.
Đám đông náo nhiệt không thu hút được sự chú ý của Lạc Thanh Nhi, ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào nam nhân kia ở trên diễn võ trường, trong mắt càng chờ mong.
Tiêu Nhiên, thư sinh bơ* lúc trước, đã trưởng thành thành một khuôn mặt đại thúc từng trải, mái tóc dài có sợi trắng như tuyết, bay bay trong gió ở trán. Một tay áo trống rỗng, tuy nhiên trong một lần khiêu chiến nào đó, bị Lạc Thanh Nhi chém mất tay phải, để khích lệ chính mình, hắn ta vẫn chưa từng chữa trị.
*Thư sinh bơ (
奶油小生

): câu này có nguồn gốc từ những năm 80. Lúc đó, Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng nhau chụp “Công chúa Khổng tước”. Đường Quốc Cường thanh tú tuấn tú, lại có bộ dáng giống thư sinh trẻ tuổi, hơn nữa diễn vai hoàng tử, nên càng ra dáng “không nhiễm bụi trần”. Bởi thích ăn bơ nên Trần Xung gọi Đường Quốc Cường là “
奶油小生

”.
‘Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo’
Tiêu Nhiêu nhìn Lạc Thanh Nhi phong hoa tuyệt đại trước mắt, ánh mắt có chút hốt hoảng, như thể nghe thấy tiếng gào thét bất khuất của mình khi còn trẻ, như thể nhìn thấy phụ thân bị xúc phạm, ánh mắt dần dần kiên định, lần này hắn ta chắc chắn phải thắng!
“Ngươi đến rồi.”
Ánh mắt Lạc Thanh Nhi u tối, nhẹ giọng mở miệng nói, đám người huyên náo nhất thời yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn.
“Ta đến rồi.”
Giọng điệu của Tiêu Nhiên trầm thấp thận trọng, hơi khàn khàn, từng trải qua gian khổ.
“Ngươi không nên đến.”
“Nhưng ta vẫn đến đây!”
“Ôi, Tiêu Nhiên, ba năm lại ba năm, tám mươi năm qua, ngươi đều khiêu chiến ta mấy chục lần rồi, cũng thất bại mấy chục lần, chuyện hôm đó, thật sự khiến ngươi hận ta như vậy sao?”
Lạc Thanh Nhi chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Nhiên vẻ mặt kiên nghị, trong lòng hiện lên tia không nỡ, vì nàng ta biết trận khiêu chiến này còn chưa bắt đầu kết quả đã định trước rồi.
“Hận?”
Tiêu Nhiên khẽ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, râu ria xồm xoàm trông có chút tiêu điều.
“Ta sớm đã không có oán hận đối với ngươi, ta chỉ tiếc nuối, tiếc nuối trước khi phụ thân ta đi, không có rửa sạch nhục nhã ngày đó cho hắn!”
“Hôm nay, ta muốn thắng ngươi, chỉ vì một lời hứa, một lời hứa của thiếu niên!”
Tiêu Nhiên dứt lời, giơ tay lên lấy Cửu U Huyền Thiết Xích cực kỳ nặng ở sau lưng xuống, nhẹ nhàng chạm đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận