Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 98: Bữa tiệc bên hồ

Mà muốn làm được một bước này thì điều kiện tiên quyết chính là khí huyết hùng hậu, chờ mở ra Huyết Hải, có được Huyết Nguyên thì cần phải áp súc Huyết Nguyên mô phỏng “điểm kì dị ban đầu” để mở ra linh khiếu khác. Phương pháp mở linh khiếu như vậy có ưu thế rất lớn, nhưng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là “điểm kì dị ban đầu” chưa chắc đã mở được linh khiếu! Thất bại sẽ bị Huyết Nguyên nổ thành hư vô!
Có lẽ chân kinh lựa chọn hắn bởi vì hắn có khí huyết vô cùng, đủ để thỏa mãn điều kiện thứ nhất. Công pháp này kinh thiên động địa thật, nhưng hắn không nghĩ nó có thể nhìn ra bản thân hắn có được năng lực bất tử bất diệt.
Trong lịch sử chắc cũng không thiếu những kẻ có khí huyết giống như hắn đã được chọn, những tu sĩ không sợ chết mà dám tu luyện có bao nhiêu người?
Thân thể con người có tổng cộng mười hai vạn chín ngàn sáu trăm linh khiếu, ai có thể cam đoan lần nào cũng có thể mở ra linh khiếu? Chỉ cần thất bại một lần đã phải thân tử đạo tiêu rồi!
Trừ kẻ bất tử bất diệt như hắn, chỉ sợ chẳng còn ai thích hợp với chân kinh này.
Bia Giới có vô số truyền thừa, không biết có bao nhiêu truyền thừa thần bí đã bị chôn vùi, không chừng ngay cả thánh tông cũng không biết sự tồn tại chân kinh này. Bia Giới rất đặc biệt, sau lưng hẳn là còn có bí mật gì to lớn.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa ngoài viện cắt đứt suy nghĩ lung tung của hắn, hắn thu hồi suy nghĩ, đứng dậy mở cửa viện.
“Bạch công tử, Thánh Khanh công tử mời ngài đêm nay tham gia yến hội chúc mừng, đây là thiệp mời.”
Nhận thiệp mà nha hoàn áo lục đưa tới, hắn nhíu mày, nói:
“Yến hội mừng công? Mừng công cái gì?”
“Thưa công tử, là chúc mừng mọi người đã được truyền thừa công pháp. Mỗi lần đệ tử mới hoàn thành truyền thừa đều sẽ tổ chức, đây là truyền thống của Thái Thương cốc.”
Bạch Đông Lâm gật gật đầu, cũng tốt, nhân dịp này tiếp xúc với các sư huynh đệ đồng môn, sau này còn phải sống chung với nhau, bản thân không nên quá tách biệt.
“Biết rồi, ta sẽ tham gia đúng giờ.”
Nha hoàn áo xanh hành lễ rồi rời khỏi viện tử.
Tu luyện không phải cứ làm theo ý mình là được, tài nguyên, bằng hữu, công pháp, địa điểm đều không thể thiếu. Kẻ có thể gia nhập Cực Đạo thánh tông chẳng có ai là đơn giản cả, trao đổi hợp tác với bọn hắn cũng có ích cho tu luyện của bản thân.
Vừa vặn nhân thời gian đó để củng cố tu vi, chuẩn bị đột phá Thần Khiếu cảnh. Thể tu đột phá đến Thần Khiếu cảnh thì có thể tu luyện các loại thần thông, mới có đủ khả năng thi triển được chỗ mạnh của thể tu.
Trở lại trong phòng, Bạch Đông Lâm không tiếp tục tu luyện mà đắm chìm trong tâm thần, cảm ngộ Chân Kinh Thần Khiếu Thiên.
...
Buổi tối.
Bạch Đông Lâm thay thường phục rồi nhàn nhã đi đến nơi tổ chức yến hội mừng công. Yến hội không tổ chức trong đại sảnh, mà ở bên cạnh một hồ nước nhỏ.
Linh đèn bên bờ hồ sáng như ban ngày, trên bãi cỏ xanh mướt bày đầy bàn ghế, các linh phẩm, linh tửu sắp xếp chỉnh tề, kẻ hầu người hạ tấp nập qua lại.
Bạch Đông Lâm gật đầu tỏ ý hài lòng với yến hội ngoài trời lần này, dù sao đều là người trẻ dưới hai mươi tuổi, ít nhiều vẫn ưa sự thoải mái, không bó buộc.
Bấy giờ người đã đến gần đủ, hơn một trăm người ghé tai trò chuyện, có vẻ rất rộn ràng.
Nam tử đang đứng tiếp đón mọi người nhìn thấy Bạch Đông Lâm, ánh mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên nói:
“Bạch huynh tới rồi, đến đây, giới thiệu cho mọi người, đây là Bạch công tử, Bạch Đông Lâm. Các vị đừng nhìn Bạch công tử nho nhã hiền hòa, trông giống thư sinh mà lầm, hắn có thực lực rất khủng khiếp đấy!”
“Lúc trước ở trên đảo, nếu không phải ta chạy nhanh thì có khi đã bị Bạch huynh đánh chết!
Người này tên là Thánh Khanh, thực lực không kém, lúc trước đã đánh nhau với Bạch Đông Lâm, sau khi không địch lại liền thông minh lui về, là số ít người có thể chạy trốn khỏi nắm đấm của hắn.
Mọi người nghe vậy đều chuyển mắt sang Bạch Đông Lâm, những người từng giao thủ với hắn đều nhíu mày, người này thoạt nhìn nho nhã hiền hòa, phong độ nhẹ nhàng nhưng đánh nhau lại cuồng loạn như kẻ điên, nhất định phải cá chết lưới rách, lấy mạng đổi mạng, là một người tàn nhẫn!
Một mình Bạch Đông Lâm đơn phương bạo hành cự hán trong trận chiến cuối cùng.
Bạch Đông Lâm cười lắc đầu, cũng không thèm để ý lời của Thánh Khanh, hắn biết kẻ này miệng lưỡi trơn tru thế thôi chứ không có ác ý, bằng không đã chẳng đến phiên hắn chủ trì yến hội.
“Thánh huynh cũng không cần ghi thù, lúc ấy là tình huống đặc biệt, tại hạ chỉ đành dốc hết toàn lực, xuống tay không biết nặng nhẹ, xin đừng để ý.”
“Ha ha ha.”
“Không thù, không thù.”
Người chung quanh cũng vây quanh, bắt chuyện với nhau, không khí sôi nổi, có vẻ như là không đánh không quen.
Bạch Đông Lâm cũng chẳng phải kẻ cứng nhắc, tài ăn nói hắn luyện từ kiếp trước đâu phải là thứ mà đám thanh niên này có thể so sánh, vì thế bầu không khí càng trở nên hòa hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận