Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 198: Thống khổ (2)

Các loại công kích kỳ dị này nhìn thì có vẻ hung mãnh nhưng cũng không chí tử. Dù năng lực phòng ngự của hắn đã bị phong cấm thì vẫn có thể gánh vác được, chẳng qua năng lượng cường hóa kiếm được ít đến đáng thương. Nhưng mà những công kích này lại cực kỳ cực kỳ đau đớn, giống như đã chuyển hóa toàn bộ thương tổn thành đau đớn. Từ trước đến nay, đây là công kích làm Bạch Đông Lâm thống khổ nhất!
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, không trốn tránh nỗi đau mà ngược lại còn thả lỏng tâm thần, cẩn thận cảm nhận những thống khổ này. Hắn thao túng linh hồn phóng đại cảm quan của mình đến cực hạn, đạo tâm, ý chí đang chìm chìm nổi nổi trong đại dương đau đớn, hiện ra một chút ánh sáng.
Lĩnh hội thống khổ, thưởng thức thống khổ, nắm giữ thống khổ, thống khổ cũng là một loại sức mạnh.
Bạch Đông Lâm bị bao phủ trong đau đớn, cuối cùng cũng phá vỡ một tầng ngăn cách, cảm ứng được dao động mịt mờ ở trong thiên địa. Một luồng pháp tắc Thống Khổ đỏ thắm bị linh hồn của hắn chụp được, chậm rãi khắc sâu vào trong Linh Khiếu.
Tiếp theo, Bạch Đông Lâm lại thành công cảm ngộ một loại sức mạnh pháp tắc mới như: pháp tắc Linh Hồn, pháp tắc Không Gian, pháp tắc Sức Mạnh!
Vạn sự khởi đầu nan, hắn từ khi tu luyện đến nay trải qua nỗi đau đớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được nhưng tới tận bây giờ mới lĩnh ngộ sức mạnh của sự thống khổ.
Bạch Đông Lâm đâu phải người cuồng ngược, cũng không phải không có cảm giác đau đớn. Thân thể ngày càng mạnh, ngũ giác siêu nhạy, linh hồn kinh khủng khiến cơn đau mà hắn phải gánh chịu rõ ràng hơn gấp mấy lần.
Bạch Đông Lâm chỉ hiểu rõ một đạo lý, muốn trở nên mạnh thì nhất định phải trả giá, nhất định phải nỗ lực, nhất định phải độc ác với chính mình! Tâm bình khí hòa, mỉm cười tiếp nhận mỗi một phần thống khổ! Những thứ này đều là dấu vết trên con đường trưởng thành!
Không có bất kỳ thống khổ nào có thể phá hủy được đạo tâm và ý chí của Bạch Đông Lâm!
Không biết đã qua bao lâu, ba sắc lửa quấn quanh cơ thể Bạch Đông Lâm đã dần tiêu tán, âm phong cũng dừng thổi, pháp tắc Thống Khổ bên trong Linh Khiếu của Bạch Đông Lâm đã được củng cố vững vàng.
Từ nay về sau, chỉ cần tiếp nhận thống khổ thì linh hồn hắn sẽ tự động bắt được pháp tắc Thống Khổ rồi khắc sâu vào Linh Khiếu.
y dô, lại thêm một lý do tìm đường chết, đúng là phiền chết được mà.
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí. Hắn mở mắt ra thì phát hiện mình đã chuyển đến một cái bong bóng khác. Trước mặt Bạch Đông Lâm là một biển hoa tím biếc.
Hoa này là…? Vẻ mặt Bạch Đông Lâm sửng sốt, trong nháy mắt đã nhận ra đây là hoa Tình. Nữ nhân này… Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ cười cười. Đây là từ tình đơn phương biến thành phẫn hận à?
Nữ nhân thực sự rất kỳ quái. Cho dù thực lực có mạnh đến bao nhiêu, chỉ cần trầm mê trong tình ái thì đều không cách nào tự kiềm chế được.
Bạch Đông Lâm đứng dậy đi vào biển hoa, duỗi tay nắm một bó lớn hoa Tình rồi cứ thế nhét vào trong miệng, nhấm nháp vài cái nuốt xuống bụng. Bộ dạng y như trâu nhai mẫu đơn.
Hoa Tình là một loại thực vật rất kỳ lạ. Bản thân nó không có bất kỳ độc tính nào nhưng nếu người ăn hoa này, trong lòng chỉ cần có một sợi tơ tình thì sẽ xảy ra phản ứng cực kỳ mãnh liệt, đau đớn kỳ dị sẽ bao phủ toàn thân người đó. Cơn đau này bất chấp cả tu vi lẫn cảnh giới!
Bạch Đông Lâm nuốt hoa Tình rồi chờ giây lát nhưng không có chút phản ứng nào xảy ra.
Ah, quả nhiên, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn mà thôi!
Bốp!
Bong bóng vỡ vụn, khung cảnh lấp lóe, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm đã đi tới một đại sảnh. Hắn quan sát bốn phương tám hướng, xem ra mình đã thông qua khảo nghiệm một cách hoàn mỹ rồi.
Trong đại sảnh có mười tám cây trụ ngọc đứng sừng sững, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Mỗi cây trụ ngọc đều chứa một món bảo vật tỏa ra ánh sáng lung linh.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm xoắn xuýt, làm sao bây giờ, cái gì hắn cũng muốn á!
Đã có bài học ở vườn thuốc, sợ là cũng chỉ lấy được vài ba món trong đám bảo vật này thôi. Muốn bỏ toàn bộ vào túi thì gần như là không có cửa. Không biết là cơ chế phòng ngự ở đây là cái gì.
Nghĩ ngợi một lát, trong tình huống chưa biết cơ chế phòng ngự thì Bạch Đông Lâm cũng đành chịu, không nghĩ ra được cách nào toàn vẹn, chỉ có thể thử một chút xem sao.
Bạch Đông Lâm bước lên phía trước, cẩn thận quan sát từng món bảo vật trên các cây trụ ngọc.
Vũ khí không cần, pháp bảo phòng ngự cũng không cần. Trừ những thứ này ra thì chỉ còn lại một cái ngọc đồng, một cái đầu lâu thủy tinh, một ngọn hỏa diễm lam sắc đang cháy hừng hực.
Tri thức chưa biết, xương sọ thần bí, linh hỏa có thể dùng để luyện đan đều là lựa chọn tốt nên Bạch Đông Lâm cũng không do dự nữa. Thân hình hắn vừa chuyển động thì nháy mắt ba bảo vật đã bị gỡ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận