Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1697 - Thật sự không ăn nổi nữa (3)

“Chư vị, các người có thấy Ngôn Tố Chi Thư đi đâu không!?”
“Phải rồi! Lũ rệp Tai họa này đều chết hết cả rồi, nhưng Ngôn Tố Chi Thư đâu?”
“Vả lại! Sao mấy tên khốn này lại đột nhiên nổi điên như vậy? Nhìn chòng chọc vào chúng ta rồi cắn bừa nữa, cứ như chúng ta đã lấy Ngôn Tố Chi Thư đi không bằng......”
Ngay khi lời này được thốt ra, trong Hư Không bỗng nhiên im bặt, nhóm cường giả Thái Hạo nhíu mày, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Đông Lâm, nét mặt nghi ngờ càng ngày càng mãnh liệt.
“Ha ha, các vị đạo hữu nhìn tại hạ như vậy làm gì?”
“Không phải chứ! Không phải chứ! Lẽ nào các người nghi ngờ ta lấy Ngôn Tố Chi Thư hả?”
“Sao các người có thể bôi nhọ sự trong sạch của người khác một cách vô căn cứ, không bằng không chứng như thế được?”
“Này! Này! Là ngươi đấy, ánh mắt của ngươi là sao hả? Ngươi nghi ngờ ta đúng không? Tốt lắm, Bạch mỗ đứng ngay đây, ngươi có thể đích thân lên lục soát, nếu tìm được Ngôn Tố Chi Thư thì tại hạ dâng lên bằng hai tay cho ngươi ngay!”
“Còn nếu ngươi không thể tìm được......”
Hai mắt Bạch Đông Lâm khẽ híp lại, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, giơ nắm đấm to bằng cái xoong, có ý đe dọa, khỏi nói cũng hiểu.
“Ha ha, Bạch huynh chớ nóng giận, ta thấy bọn họ không phải có ý này đâu, mau buông nắm đấm xuống đi, một đấm này của huynh mà giáng xuống, đại đạo đều bị tận diệt, ai chịu cho nỗi!”
Xích Minh thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng khuyên giải, hắn ta có ý nói giúp cho Bạch Đông Lâm, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng rằng những cường giả do Thái Hạo vất vả sinh ra này sẽ phải chịu chết.
“Khụ khụ!”
“Đạo hữu, mong thứ lỗi, là ta lỗ mãng rồi.”
Sắc mặt của mọi người tức khắc biến đổi, nhớ lại cảnh Bạch Đông Lâm một quyền làm nổ tung Già Thiên Huyết Thủ, họ vội vàng nhìn đi chỗ khác và chắp tay tạ tội.
Hừ hừ, thái độ vậy cũng tạm được.
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, miễn cưỡng buông nắm đấm ra dưới sự trấn an hết lần này đến lần khác của Xích Minh.
“Đạo hữu thần thông vô lượng, bọn ta tâm phục khẩu phục, không dám tự tiện suy đoán, nhưng......”
“Chuyện liên quan đến Ngôn Tố Chi Thư vô cùng quan trọng, dựa theo quy định, bọn ta sẽ thành thật báo cáo lại mọi việc xảy ra ở đây cho chư vị Đạo Tôn đại nhân, mong ngươi hãy suy xét thêm.”
“Cáo từ!”
Dứt lời, những vị cường giả Thái Hạo cung kính hành lễ, không cho Bạch Đông Lâm cơ hội đáp lời, bóng dáng lóe lên, rồi bước vào dòng sông thời gian và biến mất, họ đã trở lại Chư Thiên Thái Hạo.
Đạo Tôn là một trong những cách gọi kính trọng dành cho các vị đã đạt được thành tựu thập nhị cảnh Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, hay còn được gọi là Chư Thiên Đại Đạo Chi Chủ, người kiểm soát trật tự, Nguyên Chủ......
Có rất nhiều tên gọi, tùy vào mỗi hệ thống tu hành, hoặc cách hiểu của các sinh linh khác nhau, mà tên gọi có một chút khác biệt, nhưng ý nghĩa cốt lõi đều giống nhau, chủ nhân của những tên húy này đều là những vị chí cao hàng đầu trong Chư Thiên.
Bạch Đông Lâm nghe xong vẫn dửng dưng nhướng mày, sao có thể dễ dàng lừa gạt những vị thập nhất cảnh được, họ đều là người có đầu óc, không khó để đoán ra Ngôn Tố Chi Thư đang nằm trong tay hắn.
Chuyện này không thể che giấu được, kể cả có giết sạch những người có mặt ở đây cũng vậy thôi, đoán chừng giờ này khắc này, những vị Bỉ Ngạn Đại Lão kia đã biết cả rồi
Nhìn thấy Bạch Đông Lâm im lặng không nói lời nào, Xích Minh ngẫm nghĩ một chút rồi tiến lên hai bước, nói: “Bạch huynh hãy yên tâm, chuyện này......”
“Ta không hề lo lắng.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, nét mặt bình tĩnh, hắn đã dám ra tay đoạt lấy Ngôn Tố Chi Thư, thì đương nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đối phó với tất cả mọi thứ, cùng lắm kết quả tệ nhất chỉ là lại lật mở tiếp một con át chủ bài nữa thôi.
“Ha ha, nếu những vị ấy đã hứa hẹn rồi thì có lẽ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ? Chắc họ sẽ không đùa cợt với những kẻ nhãi nhép như chúng ta đâu, nếu thế thì quá vô lý rồi.”
Hắn ta không phỏng đoán được suy nghĩ của những vị thập nhị cảnh, nhưng lũ Tai họa đen tối này cứ như hổ rình mồi, hẳn là phải có điểm giới hạn của những cuộc minh tranh ám đấu trong nội bộ Chư Thiên, nếu người đứng đầu hứa mà không giữ lời, vậy thì còn làm gì được nữa? Còn ai dám cống hiến cho ngươi?
Đây là một suy đoán khách quan, liệu chuyện này có xảy tới hay không thì phải chống mắt lên chờ xem đã.
“Ha ha ha, không hổ là Bạch huynh, thực lực và tính cách của huynh đều khiến cho tại hạ bái phục không thôi!”
Xích Minh âm thầm khen ngợi trong lòng, nếu đổi thành hắn ta ở vào vị trí của Bạch Đông Lâm, chắc chắn hắn ta sẽ không vân đạm phong khinh đến vậy được, dù sao hắn ta cũng một thân một mình đến Chư Thiên xa lạ này, phía sau không có ai để hắn ta dựa dẫm, lại không hiểu biết nhiều về các thế lực và những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận