Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 595: Tam muội chân hỏa

Anh Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi, vung tay lên, một cánh cửa vòng xoáy ốc đỏ thẫm được mở ra. Đạo Môn, Đâu Suất cung.
Vượt qua thông đạo xoáy ốc đỏ thẫm, Bạch Đông Lâm cảm nhận được sự biến hóa của không gian thời không. Khi tầm mắt của hắn được khôi phục lần nữa, họ đã tới một vùng không gian kỳ lạ.
Trong không gian mây mù quanh quẩn, không có vật chất nào tồn tại, khí tức vô hình ngập tràn bốn phía, che đi tất cả bản lĩnh cảm tri.
Lòng Bạch Đông Lâm cảm thấy may mắn một phen. Xem ra Đạo Môn giống như Cực Đạo thánh tông, một số khu vực quan trọng ở nơi này đều được giấu đi thật sâu, nếu không có tu sĩ Đạo Môn dẫn đường, căn bản là hắn muốn lén chạy vào cũng không được.
Anh Ninh tiến lên một bước, tay tạo pháp quyết, lấy ra một tấm lệnh bài đỏ thẫm. Những ký hiệu giăng đầy trên lệnh bài lấp lánh ánh sáng, một trụ sáng màu đỏ tức thì bắn vào mây mù dày đặc.
Keng!
Mây mù tiêu tán, một cái lò khổng lồ, toàn thân đỏ rực đột nhiên xuất hiện, rơi thẳng xuống mặt đất. Hư không trầm bổng, phát ra một âm thanh nổ vang nặng nề.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hơi co lại. Hắn chỉ thấy cái lò này ba chân hai quai, thân lò được làm bằng đồng thau đỏ thẫm như thấp thoáng ánh sáng đỏ. Bốn phía của thân lò được chạm nổi rất nhiều ký hiệu bát quái: Càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái.
Nơi mà các ký hiệu bát quái tụ lại có một bộ âm dương thái cực đồ. Hai khí trắng, đen giao hòa, chậm rãi xoay chuyển.
Mà ở trên nắp lò là tượng một con dị thủ đang phủ phục, mơ hồ tỏa ra một thứ sức mạnh trấn áp.
“Đây chính là lò bát quái của Đạo Môn ta đấy. Luyện đan luyện khí, hộ thể công kích, các loại thần uy đều cực kỳ cuồn cuộn. Tất nhiên điểm lợi hại nhất của lò bát quái vẫn là dùng để luyện đan!”
Trong mắt Anh Ninh chứa ý cười, sau khi liếc một cái qua Bạch Đông Lâm thì lại quay đầu nhìn về phía Lưu Đông Xuyên ở bên cạnh, nói tiếp: “Đạo huynh, đây cũng không phải lần đầu huynh mượn lò bát quái với ta rồi, cụ thể phải sử dụng thế nào, huynh cũng đã hiểu hết tường tận.”
Anh Ninh thuận tay ném đi, ném tấm lệnh bài đỏ thẫm cho Lưu Đông Xuyên, lại đánh mở thông đạo xoáy cuốn đỏ thẫm.
“Không nễn để trễ nãi quá lâu.”
“Yên tâm, ta sẽ không làm lỡ thời giờ.”
Lưu Đông Xuyện nhận lấy lệnh bài, khẽ gật đầu. Anh Ninh xoay người bước vào thông đạo. Luồng sáng lóe lên, xoáy cuốn đỏ thẫm cũng biến mất theo, không thấy nữa.
“Lưu tiền bối, vị Anh Ninh tiền bối này…”
Bạch Đông Lâm muốn nói lại thôi, trong lòng cực kỳ tò mò rằng rốt cuộc quan hệ của Lưu Đông Xuyên và Anh Ninh là như thế nào. Chuyện này cũng thuận lợi quá rồi, lò bát quái mà nói mượn là mượn được. Chưa hết, xem dáng vẻ thì đây không phải là lần một, lần hai rồi.
“Ha ha, đây cũng là do số ngươi may mắn. Nếu ngươi muốn mượn dùng những vật khác, có thể còn hơi khó khăn, nhưng cái lò bát quái này là do Anh Ninh quản lý, mà trùng hợp thay ta lại là lão bằng hữu của Anh Ninh, mượn dùng một chút vẫn không thành vấn đề.”
Nhìn thấu sự ngờ vực của Bạch Đông Lâm, sau khi giải thích đại khái mấy lời, ánh mắt của Lưu Đông Xuyên rơi vào bên trên lò bát quái. Ông ta nói tiếp: “Đông Lâm, lò bát quái của Đâu Suất Cung Đạo Môn nổi danh trên đời, nhưng có rất ít người biết rằng Đạo Môn vẫn còn một phần tiên khí khác nổi tiếng tương tự, đó chính là lò luyện địa tâm.”
Tâm thần Bạch Đông Lâm khẽ động. Trên có lò bát quái Đâu Suất, dưới có lò luyện địa tâm, có thể nói là đạo âm dương ‘không bàn mà hợp’.
“Lưu tiền bối, lò luyện địa tâm này có chỗ nào huyền diệu, sao có thể sánh với lò bát quái?”
“Lò bát quái có sở trường luyện đan luyện khí, lò luyện địa tâm lại am hiểu sát phạt, trấn áp! Người quản lý cái lò luyện địa tâm này chính là tỷ tỷ của Anh Ninh!”
Ông ta nói đến đấy, trên mặt không kìm được mà hiện ra một chút lạ thường, hệt như đang nhớ lại chuyện cũ ‘nghĩ tới mà sợ’.
Có chuyện! Sợ là quan hệ giữa Lưu Đông Xuyên này và tỷ tỷ của Anh Ninh không hề cạn. Bạch Đông Lâm ước đoán có thể Lưu Đông Xuyên cũng mượn được lò luyện địa tâm này.
“Được rồi, chúng ta nắm chắc thời gian thôi!”
Biểu cảm của Lưu Đông Xuyên thay đổi, nói với Bạch Đông Lâm một cách nghiêm túc: “Đông Lâm, nhớ kỹ, không được hành sự miễn cưỡng. Nếu như ngươi không kiên trì nổi thì phải lui ngay ra ngoài. Ta sẽ không phong tỏa lò luyện đan, lúc nào ngươi cũng có thể bật nắp lò lên.”
Lưu Đông Xuyên nói xong lập tức lấy tấm lệnh bài đỏ thẫm ra, một cột sáng bắn ra ngoài, bắn vào trên lò bát quái. Ký hiệu chi chít trên lò thoáng lóe lên, nắp lò vừa dầy vừa nặng từ từ lơ lửng.
Một luồng nhiệt nóng bỏng khủng khiếp lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.
“Bên trong lò bát quái, ngoại trừ tam muội chân hỏa ở lớp ngoài, tại nơi sâu trong trung tâm còn có lục đinh thần hỏa khủng khiếp hơn, mà muốn thúc động lục đinh thần hỏa, ngươi phải đánh thức khí linh chìm trong giấc ngủ say.”
“Chuyện này chỉ có Anh Ninh là người quản lý lò làm được. Lệnh bày trong tay ta đây chỉ có thể khơi dậy tam muội chân hỏa mặt ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận