Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 794: Đơn độc chiến đấu

Bước qua khoảng không từng bước từng bước, suy nghĩ cũng theo đó mà cuồn cuộn tuôn ra, dọc đường Bạch Đông Lâm chứng kiến cuộc sống của tộc Thái Thản, vẫn là tình trạng tương đối nguyên thủy, có lẽ liên quan đến thể chất cường tráng bẩm sinh của họ, sinh ra để thống trị một cõi, dù không tu luyện khắc khổ, nhưng vốn đã có được sức sống dẻo dai, sinh lực dồi dào mạnh mẽ. Sinh tồn không khó đối với họ, trời sinh đã thống trị muôn loài.
Bạch Đông Lâm bước đi không ngừng, tuy nhìn thấy rất nhiều người khổng lồ Thái Thản, nhưng đều bình thường, không có dấu vết tu luyện, hắn không có ý định giao lưu cùng họ.
Trong cảm nhận của hắn, khu vực trung tâm đại lục có một luồng khí tức dồi dào phức tạp, vô cùng hùng mạnh.
Dưới tầm nhìn của hắn, tinh lực cuồn cuộn ngất trời kia đã nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đại lục của người khổng lồ rất lớn, còn to hơn gấp bội lần mấy trung tâm lục địa của tiểu thế giới, nhưng tốc độ của Bạch Đông Lâm cực nhanh, vượt qua không gian, chẳng mất nhiều thời gian đã đến được vị trí trung tâm nhất của đại lục.
Một tòa thành lớn.
Đó là tòa thành tráng lệ hùng vĩ nhất mà Bạch Đông Lâm từng thấy, chỉ riêng cổng thành đã cao đến một trăm nghìn trượng, tường thành cao hơn cả núi, chìm trong tầng mây.
“Ừm, không tồi, còn có vẻ văn minh, cứ tưởng các ngươi chỉ sống trong sơn động thôi chứ!”
Bạch Đông Lâm chắp tay sau lưng đứng giữa khoảng không, cảm nhận luồng khí huyết mạnh mẽ trong tòa thành khổng lồ, mắt hiện lên nét cười, ý chí chiến đấu từ từ sục sôi trong lồng ngực.
“Đều là những nam nhân tu luyện Nhục Thân thuần túy, lần này ta cũng chẳng quanh co lòng vòng nữa, tránh lại bảo ta bắt nạt kẻ ngốc, quyết đấu bằng nắm đấm đi!”
Cơ thể lập tức hành động theo những suy nghĩ trong lòng, trăm nghìn linh khí thần quang trong người sáng rực, mái tóc dài đen nhánh không có gió mà vẫn bay múa điên cuồng, một luồng khí huyết cuồn cuộn nóng rực đông đặc tuôn ra.
Biển máu dị thường ngàn dặm nhuộm đỏ trời xanh.
Khí huyết cuồn cuộn, biến thành con thú vô cùng hung hãn, vừa gào thét vừa chém giết!
Grào! Grào grào!
“Đánh!”
“Đánh! Đánh—”
Ý chí chiến đấu hừng hực tuôn trào, trút xuống tòa thành lớn của người Titan, mặc sức lan tràn.
Khoảng không rung chuyển, mỗi một tấc trong không gian đều vang lên tiếng gào thét—-Đánh! Đánh! Đánh!
“Kẻ đến là ai!?”
Một bóng người khổng lồ gào thét trong không trung, vang động tầng mây cao ngàn dặm, rẽ mây mà đứng dậy, đôi mắt sáng chói, thận trọng quan sát Bạch Đông Lâm như nhìn một kẻ điên.
“Thể tu, Nhân tộc!”
“Xin chỉ giáo!”
Rầm!
Giẫm nát hư không, bóng người cao vụt lên đến sáu ngàn trượng, hóa thành Thần Quang lao tới trước mặt của người khổng lồ trong nháy mắt, nắm đấm của người khổng lồ ầm ầm hạ xuống, ép sụt một khoảng không lớn.
Nhiệm vụ thí luyện gì chứ?!
Đánh trước, đánh một trận sảng khoái đã rồi tính sau!
Cứ đánh gục đối phương đã, có yêu cầu gì cũng dễ mở miệng hơn.
Chớp mắt, nắm đấm chứa đựng thần lực vô tận đã đến trước mặt người khổng lồ Thái Thản.
“Ha ha ha!!!”
“Được! Được! Khá khen cho một thể tu Nhân tộc! Để Thái Thản vương Liệt Diễm ta tới dạy ngươi!”
Thấy một đấm của Bạch Đông Lâm ép sụt khoảng không, Liệt Diễm Thái Thản vương không hề sợ hãi, ý chí chiến đấu hừng hực trong mắt, ngửa đầu cười lớn, cũng đấm tới.
Không có giao lưu, không có nghi hoặc.
Hai người đều cảm nhận được tất cả ý chí chiến đấu của đối phương, đó là cố gắng đánh rồi nói sau.
Hai nắm đấm kích thước khác nhau, mạnh mẽ xông vào nhau, hét lên một tiếng, từ từ biến mất không còn tăm hơi giữa khoảng không, một màu trắng đục tràn ra bốn phía, lỗ hổng lớn sâu hoắm của Không gian Thứ Nguyên là hậu quả của trận giao chiến.
Bạch Đông Lâm và Liệt Diễm Thái Thản vương nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy vào lỗ hổng màu trắng đục, thâm nhập vào Không gian Thứ Nguyên.
Sức chiến đấu của hai người chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Đại Năng, dù là công kích rồi ngưng tụ, đều tỏa ra uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Có điều để đánh một trận sảng khoái, đều không muốn gây tổn thất đến thành lớn Thái Thản.
“Kẻ cường giả Nhân tộc từ đâu tới! Trẻ tuổi mà mạnh mẽ như vậy!”
“Đáng sợ! Đáng sợ!”
Rất nhiều cường giả tộc Thái Thản ở trong khoảng không, trao đổi suy nghĩ nhanh chóng, họ đã gặp không ít cường giả, tuy thực lực bộc phát của Bạch Đông Lâm khiến bọn họ xuýt xoa, nhưng vẫn chưa đến mức kinh hãi.
Điều khiến bọn họ thấy kinh hãi đó là, khí tức vốn có, sức sống dồi dào của Bạch Đông Lâm như mặt trời mọc, tràn trề sinh lực, lộ rõ sự thật Bạch Đông Lâm vẫn còn trẻ, đó là thứ không thể che giấu bằng tu vi được.
E rằng, Nhân tộc này vẫn chưa tới nghìn tuổi!
Lòng lóe lên một ý nghĩ, trong mắt của tất cả cường giả Thái Thản đều lộ vẻ kinh hãi, bọn họ đã tiếp xúc với nhiều Nhân tộc, cũng hiểu thấu hệ thống tu luyện của Nhân tộc.
Chưa tới nghìn tuổi mà đã bộc phát ra chiến lực cấp Đại Năng, điều này quả là đã phá vỡ nhận thức thông thường của bọn họ, đây đã chẳng phải cảnh giới mà huyết mạch, thiên phú, tài năng có thể đạt được nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận