Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 491: Bị phản phệ khủng khiếp

Chỉ mới ngàn dặm, như vậy khu vực này hẳn vẫn thuộc về Tử Lôi thần sơn. Chính mình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy trong phạm vi tông môn của người ta. Đối phương còn tỏ ra khách sáo như vậy, đã rất nể mặt hắn rồi. Lão đạo áo tím khẽ vuốt chòm râu trắng như tuyết. Bên trong đôi mắt có sấm sét màu tím ngưng tụ. Tuy người thanh niên trước mắt này vẫn còn trẻ, nhưng khiến lão ta không thể nhìn ra tu vi trên người của hắn.
“Tiểu huynh đệ là khách phương xa tới, không bằng trở về Tử Lôi thần sơn của bần đạo trò trò chuyện một lúc, được không?”
Bạch Đông Lâm không cảm nhận được ác ý gì trên người đối phương. Nếu là bản thân rảnh rỗi thì cũng chẳng sao, nhưng tu sĩ đàm đạo, hở tí là một đến hai năm, hắn không có nhiều thời gian như vậy.
“Cảm ơn đạo trưởng đã mời, nhưng tại hạ còn có việc cần xử lý, chỉ có thể tới thăm vào ngày khác.”
“Không sao, lúc nào bần đạo cũng hoan nghênh.”
Trong mắt lão đạo áo tím hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không ép.
“Tạm biệt!”
Bạch Đông Lâm khẽ chắp tay, nhảy vọt một bước nháy mắt đã đi xa.
Lão đạo áo tím đứng trên hư không, ánh mắt tràn đầy suy tư. Người thanh niên này lại tu luyện Pháp Thiên Tượng Địa tới hơn ba trăm trượng. Trên người còn có môn thần thông đáng sợ Thôn Phệ trời đất này.
“Loại thể tu yêu nghiệt này cũng không phải mấy tông môn thể tu nho nhỏ ở Lôi Trạch Vực có thể bồi dưỡng ra.”
“Có lẽ người trẻ tuổi này đến từ Hoang Vực.”
Lão đạo áo tím bấm ngón tay tính toán, thân mình đột ngột cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên ánh tím ảm đạm.
“Thiên cơ không hiện, mơ hồ hỗn độn, cũng may chỉ suy đoán một chút dấu vết trước khi đi. Nếu không e rằng đã bị phản phệ khủng khiếp rồi!”
Đạo sĩ áo tím thu tay vào trong ống tay áo, nhảy vọt một bước. Cơ thể hóa thành ánh chớp màu tím, nháy mắt đã xuyên qua từng tầng mây đen biến mất không thấy.
“Bây giờ chuyện lớn xung quanh khu vực này cũng chỉ có Sa Hải Tuyệt Cung kia sắp mở mà thôi…”
“Vô số thiên kiêu yêu nghiệt tề tụ.”
“Sợ rằng chuyến đi này của mấy vị tông môn kia sẽ không được suôn sẻ cho lắm!”
Ánh chớp màu tím nháy mắt vượt qua khoảng cách ngàn dặm, giáng xuống một ngọn núi khổng lồ cao ngút tầng mây, được làm từ kim loại màu tím.
Núi này tên là Tử Lôi, trong ngoài được tạo bởi Tử Lôi huyền kim quý giá.
‘Ầm ầm!’
Mọi năm, trên trời cao hay có một đám mây tím bao trùm vạn dặm. Vô số tia sét tím thô như eo người giáng xuống Tử Lôi thần sơn đều bị Thôn Phệ sạch sẽ. Một luồng thần uy vô hình đè xuống khiến hư không khẽ rung chuyển.
“Tông chủ, Trần Đàn có chuyện quan trọng bẩm báo!”
“Vào đi.”

Đạo môn nằm ở khu vực trung tâm và sầm uất nhất của Càn Nguyên Giới.
Đạo sĩ của thiên hạ này, có thể nói đều cùng có liên quan đến nhau. Như lão đạo sĩ ban nãy còn có Tử Lôi thần sơn gì đó, e rằng cũng vậy.
Khí tu đứng đầu Đạo môn, thế lực khổng lồ, ngay cả Cực Đạo thánh tông vẫn còn kém xa. Dù sao thể tu đã suy yếu từ lâu, tới nay vẫn chưa khôi phục được nguyên khí.
Những thế lực lớn này, bình thường đều tương đương với rắc rối lớn. Nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Bạch Đông Lâm vừa suy tư vừa không ngừng thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai. Tốc độ cực nhanh, bản thân thần thông không sợ tiêu hao. Chẳng mấy chốc, hắn đa vượt qua mấy chục vạn dặm, đi tới chân dãy núi Lôi Dần Uy Thích.
Hắn ngẩng đầu ngước nhìn, dãy núi trải dài sừng sững, nhấp nhô, chọc tận mây xanh.
Đối với phàm nhân mà nói, loại địa hình này không chỉ là lạch trời khó vượt qua. Mà ngay cả các tu sĩ cấp thấp, cũng không dễ bình yên vô sự đi qua.
Ban đầu, hắn còn nghĩ lấy cơ thể của người phàm vượt qua dãy núi khổng lồ này, cũng chẳng chết được. Nhưng có lẽ bản thân sẽ phải nếm không ít khổ, hơn nữa cũng sẽ bỏ lỡ kỳ thi kiểm tra hai mươi năm một lần của Cực Đạo thánh tông.
Hắn có thể thuận lợi đi hết một đường này, thật đúng là phải cảm ơn đại ca bàn đá trong Sa Hải Tuyệt Cung một chút.
Lôi Dần Uy Thích đại sơn mạch dựa sát một bên của Lôi Trạch Vực. Từng tầng mây đen tụ lại dày đặc ở lưng chừng núi, thỉnh thoảng giáng sấm sét dữ dội xuống. Tu sĩ cấp thấp bị đánh trúng thì chỉ có thân vẫn đạo tan.
Bạch Đông Lâm thưởng thức cảnh tượng hoành tráng tươi đẹp này giây lát. Hắn nhảy vọt một bước, bóng dáng đã biến mất không thấy.
Tại Bạch thành thuộc Vân Châu của Nam Dương quốc.
Bạch Đông Lâm không ở lại sa mạc lớn Ma Á Viêm Viêm lâu. Sa Hải Tuyệt Cung còn hơn hai tháng nữa sẽ mở cửa, rảnh rỗi lãng phí thời gian ở đó thì thà về thăm nhà họ Bạch còn hơn.
Ban đầu, hắn hết cưỡi ngựa lại ngồi thuyền, mất rất lâu mới vượt được khoảng cách xa như vậy. Bây giờ trên người có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, nên hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Nếu bàn về chuyện vội lên đường, những người dưới Đại Năng không ai có thể so được với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận