Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1100: Bị định tội

Vượt qua giới khẩu đen nhánh thâm thúy chính là giới khẩu của vực sâu ác ma, đây là vị diện vực sâu vô tận! Nó dính sát trên giới bích của chân giới duy nhất, trông như là một con nhuyễn trùng to lớn với cái miệng lớn đen nhánh đang gặm ăn giới bích của chân giới.
Sở dĩ Ma tộc Vực Sâu lớn mật như thế cũng có liên quan đến kết cấu đặc thù của thế giới bọn hắn. Danh xưng là vị diện vô tận nhưng đến cùng có phải là vô tận hay không thì Nhân tộc cũng không biết. Tại thời đại loạn giới, khi thể tu nhất mạch đánh vào vực sâu vô tận thì đã đánh nát mấy trăm vạn tầng vị diện, nhưng cũng không hề nhìn đến phần cuối.
Một chiến trường ác liệt như vậy thì lực lượng trấn thủ của Nhân tộc tất nhiên cũng sẽ vô cùng cường đại. Từng tòa Thần Điện vĩ ngạn được dựng lên ngay tại giới khẩu đen nhánh, và trong đó đều có lão tổ tọa trấn.
“Hả?”
Bên trên thần tọa của một tòa Thần Điện, một vị lão tổ có thân hình tiều tụy mạnh mẽ mở ra hai mắt, sau đó thân ảnh lão ta lóe lên một phát và liền xuất hiện tại bên trong một cái mật thất.
“Minh Dự, đã phát sinh chuyện gì vậy? Vì sao ngươi lại biến thành cái dạng này?”
Lão giả đưa đôi mắt u tối nhìn xem Minh Dự đang tê liệt ngã xuống mặt đất với khí tức uể oải.
Chỉ vừa nhìn xem thì lão ta liền nhìn thấu thế giới trong thể nội của hắn đã sụp đổ, và tu vi cũng đang phi tốc rơi xuống.
“Tổ phụ, hài nhi không biết! Khụ khụ!”
Minh Dự ho ra mấy ngụm thần huyết và có vẻ cực kỳ suy yếu.
Lão giả thấy thế liền giơ tay bắn ra một đạo tạo hóa thần lực để ổn định thương thế của hắn, nhưng mà tu vi bị rơi xuống thì lão ta cũng không thể giúp gì được.
“Thiên Địa Thế Giới Thụ được chúng ta đưa ra đã biến mất một cách khó hiểu…”
“Vô thanh vô tức giống như từ trước đến nay nó chưa từng xuất hiện vậy…”
Lão giả nghe nói mà nhíu chặt lông mày. Đây là Thần Điện của lão ta nên hết thảy mọi chuyện đều chạy không thoát cảm giác của lão ta, cho nên sẽ không khả năng có người ra tay với Minh Dự ngay dưới mí mắt của lão ta được.
“Àiii, đứa ngốc này! Lúc trước lão phu đã phản đối cho ngươi mượn dùng Thế Giới Thụ để đột phá thập cảnh, vì dù sao đó cũng là đồ vật của thế giới chư thần.”
“Tính toán thời gian thì lúc này chính là lúc kế hoạch ‘chư thần hoàng hôn’ tiến triển đến thời khắc cuối cùng rồi, đây hẳn là hậu thủ do chư thần thi triển ra.”
Minh Dự nghe vậy mà thần sắc hắn lập tức trở nên khó coi. Hắn là huyết mạch còn sót lại tại bên ngoài của tổ phụ, trong lúc vô tình hắn đã đạp vào đại cục ‘chư thần hoàng hôn’ chứ cũng không phải là chủ ý của hắn.
Đây đúng là sự tính toán của các cao tầng trong Nhân tộc, nhưng xác thực vô số đệ tử Càn Nguyên đều do tham niệm của hắn mà chết, vậy nên khi hắn bị định tội thì hắn cũng không còn lời nào để nói.
Lão tổ đã kéo xuống thể diện và tiêu hao 100 triệu cống hiến để đảm bảo cho hắn. Hắn vốn cho rằng cái Thế Giới Thụ này được tính là sự an ủi, và hắn muốn dựa vào nó để đột phá thập cảnh, nhưng thật không nghĩ đến…
“Chư thần, Minh Dự ta không đội trời chung với đám người các ngươi!”
“Àiii, đứa ngốc này! Lão phu dự đoán thế giới chư thần lúc này hẳn là đã bị hủy diệt rồi!”
Minh Dự: “...”
Trong bảo địa tu luyện biển pháp tắc Bản Nguyên lại có tư duy tiến hóa gia trì, mười loại quy tắc đạo cơ trưởng thành nhanh chóng.
Pháp tắc Thời Gian gần như viên mãn, sau một năm bế quan, Bạch Đông Lâm đã tăng tốc thời gian bảo thạch gấp trăm lần, lần nữa chồng lên gia tốc thời gian.
Tốc độ tiến bộ tu luyện không phải là bất biến, cảm ngộ Duy Độ Pháp Tắc tăng lên, Tư Duy Lượng Tử Vân lại tăng thêm năm mươi triệu hạt Tư Duy, ý chí Thiên Đạo trưởng thành, cũng làm tăng tốc độ nuốt chửng năng lượng.
Thời gian trôi qua một cách vội vàng, năm năm trôi qua trong chớp mắt.
Thời gian tăng tốc, thực tế đã tu luyện hơn một ngàn năm.
Đây là ngày tháng dài đằng đẵng chưa từng có, nhưng Bạch Đông Lâm lại không cảm thấy chút nhàm chán nào, lúc nào cũng ngâm mình trong Hải Dương Đại Đạo, trong lòng tràn ngập vui mừng, nếu có thể, thậm chí hắn có thể tiếp tục tu luyện như vậy.
Đáng tiếc, Hiền Giả Chi Thạch chỉ còn lại một tỷ, không thể kéo dài lâu.
“Ừm!”
Một tiếng rên rỉ đau đớn không thể kiềm chế được, không hiểu sao vang lên trong đầu Bạch Đông Lâm.
“Đau quá! Ta đau quá…”
“Sư đệ, sư tỷ đau quá! Thực sự xin lỗi, sư đệ xin lỗi…”
“Sư tỷ vô dụng, sư tỷ sắp chết rồi, ta không sợ đau, chỉ là trước khi chết ta muốn gặp sư đệ lần cuối!”
“Sư đệ, sư tỷ rất nhớ đệ…”
Ầm!
Bạch Đông Lâm trong nháy mắt tỉnh lại từ trong Đại Đạo, mãnh liệt mở hai mắt u ám, tràn ra khí tức khủng bố khiến cho biển pháp tắc Bản Nguyên lâm vào trạng thái ngưng trệ, đánh thức rất nhiều đệ tử thánh tông đang ngộ đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận