Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 255: Có dám đánh với ta một trận

“Bạch huynh, ngươi nghĩ Đồ Nhai có khả năng chiến thắng không?” Thánh Khanh nhìn Bạch Đông Lâm bình chân như vại bên cạnh không khỏi mở miệng hỏi, hắn biết thực lực tầm mắt của Bạch Đông Lâm đều rất mạnh.
“Thực lực của Bích Liêm này cũng được, Đồ Nhai không phải là đối thủ.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, dứt lời thì hai mắt nhắm lại không nói nữa.
“Bạch huynh, xem ra ngươi có lòng tin chiến thắng được tên Bích Liêm này nhỉ, vì sao không ra tay thế?”
“Bởi vì ta lười.”
“...”
Bích Liêm trên lôi đài thấy rốt cuộc có người ứng chiến, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười dữ tợn, cả người từ từ toả ra ánh sáng, một lớp vảy bích lục bắt đầu bao trùm quanh thân, trong chớp mắt Bích Liêm đã hóa thành một quái vật hình người xanh biếc, khí thế bất phàm.
Đồ Nhai vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù hắn ta bá đạo nhưng không ngu ngốc. Nói thế nào thì đối phương cũng cao hơn hắn một cảnh giới, tự nhiên Đồ Nhai không dám khinh thường. Ý niệm hơi động, một bộ bao tay đỏ xuất hiện trên hai cánh tay.
Bao tay đỏ rất dài, ngoại trừ nắm tay, từng khối lân giáp hình tam giác lan tràn tới hai vai, mười ngón tay bén nhọn sắc bén, cả người sương đỏ vờn quanh, là một kiện linh khí tốt, đây cũng là lí do Đồ Nhai dám ra sân.
“Giết!”
Đồ Nhai tỏa ra khí thế bàng bạc, gầm lên một tiếng, mang theo quyền thế bá đạo, trong nháy mắt tiếp cận Bích Liêm. Đây là phong cách chiến đấu của hắn, chủ động xuất kích mới phù hợp ý chí của hắn, có thể tăng cường không ít chiến lực.
Trong mắt Bích Liêm lộ vẻ trào phúng, mọi người đều là thiên tài tinh anh thể tu thánh tông, dựa vào cái gì ngươi thấy mình có thể vượt cảnh chiến đấu?
Chiến ý tốt, đáng tiếc tự tin hơi quá!
Bích Liêm nháy mắt ngồi xuống, tránh thoát nắm đấm của Đồ Nhai, sau đó hai bàn tay chợt đánh xuống mặt đất, trong mắt lóe lên lục quang trong suốt, trong hư không vô số dây leo mọc xuôi ngược vặn vẹo trống rỗng xuất hiện, bao phủ lấy hai người.
Dây leo to lớn đứng trên lôi đài thanh đồng, từng tiếng giao kích to lớn truyền đến từ đó, dư âm chấn động, dây leo bích lục giống như cuộn sóng quay cuồng không ngớt.
Sau một lát, dây leo chậm rãi tán đi, Đồ Nhai há miệng to thở hổn hển, toàn thân đều là vết thương, chủ yếu nhất là vết thương chảy ra máu màu đen kịt, gai ngược của dây leo có kịch độc!
Đồ Nhai miễn cưỡng đứng vững, thân thể cao lớn như tháp sắt run nhè nhẹ, đã không còn sức để tái chiến.
Trọng tài trong hư không hơi phất tay, Đồ Nhai đã bị rời khỏi lôi đài thanh đồng, phía dưới tự có người chữa thương giải độc cho hắn.
“Còn có ai nữa?”
Bích Liêm giơ cao cánh tay phải, vẻ mặt cao ngạo, hai mắt quét mọi người trên khán đài, Thần Vô Khuyết hai tay ôm ngực hai mắt híp lại, chỗ sâu trong mắt có chiến ý bắt đầu khởi động, dưới chân khẽ nhúc nhích đang định lên sàn, nhưng lại nghe thấy câu nói kế tiếp của Bích Liêm nên dừng bước chân lại.
“Ta nghe nói trong số đệ tử mới vô lần này, người mạnh nhất tên Bạch Đông Lâm, có dám xuống đánh với ta một trận?”
Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, vẻ mặt nghi hoặc, thanh danh của hắn có vang dội như vậy à? Ngay cả Thần Huyết thánh tông cũng biết hắn?
Hình như lần duy nhất hắn làm náo động chính là cầm đầu bảng một bảng tân tinh đi, hơn nữa đây đã là chuyện hai, ba năm trước rồi, hôm nay đầu bảng đã sớm đổi người, hắn quay về lâu như vậy, bởi vì không thiếu tài nguyên tu luyện nên còn chưa có đi quét Thông Thiên tháp.
Vì sao Bích Liêm lại biết hắn? Bạch Đông Lâm suy tư chốc lát, sau đó nghĩ tới chuyện xảy ra trong bí cảnh Nguyệt Cung Cổ Giới, lúc đó mình bại lộ thực lực ở trước mặt hơn hai vạn người, thế nên đã truyền đến tai hắn ta? Cũng chỉ có nguyên nhân này thôi.
Lấy trí nhớ của hắn, mỗi người tiến vào bí cảnh trước đây hắn đều nhớ rõ ràng, bên trong cũng không có người như Bích Liêm.
“Bạch huynh?”
Thánh Khanh cắt đứt tâm tư của Bạch Đông Lâm, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người nhìn hắn với vẻ mặt mong đợi.
Chậc, thật là phiền phức, hiện tại hắn là cưỡi hổ khó xuống, nếu như lên sàn đấu thì là chuyện ra một hai quyền, cũng là không tốn bao nhiêu thời gian.
Nếu như không lên hắn có thể cũng sẽ bị nhiều đệ tử chọc sống lưng, tuy hắn cũng không để ý, thế nhưng nhiều miệng người như vậy, rõ ràng càng phiền phức hơn so với việc lên sàn đấu giải quyết Bích Liêm.
“Thánh huynh, ta đi một lát rồi trở lại.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu đáp lại Thánh Khanh, thân hình hơi lóe lên, giây lát sau đã xuất hiện trên lôi đài thanh đồng.
“Bạch Đông Lâm, chúng ta đều là người mạnh nhất trong nhóm đệ tử mới vào của mỗi tông môn nên ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Cũng mong ngươi dùng toàn lực ứng phó!”
“Ờm, ta biết rồi, động thủ đi.”
Bạch Đông Lâm lần thứ hai xác định, nhìn sự thay đổi thái độ của Bích Liêm, hiển nhiên là hắn ta có hơi hiểu biết về thực lực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận