Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1841 - Tai họa đen tối điên cuồng (3)

“Vô hạn chư thiên! Quy Khư nhất đao trảm!”
Một đao óng ánh hội tụ mênh mông sức mạnh to lớn mênh mông, chém ra khắp thời không, giao kích với phong nhận của mũi tên đen kịt.
Keng!!
Ầm ầm --
Một đoàn thối nát cắt một cái, quả cầu sáng vô hình đến cả hạt tin tức đều không tồn tại từ từ dâng lên ở Không Vô chi vực, trong khái niệm hư vô, duy chỉ có hủy diệt là trường tồn.
Đợi hủy diệt bị dẹp đi, hiển lộ ra chân thân to lớn nguy nga của Bạch Đông Lâm, cột sống biến thành trường đao trong tay đã mất đi từng khúc, chỉ còn lại có chuôi đao.
Hắn chậm rãi đưa tay, nắm chặt mũi tên dài xuyên qua mi tâm, cố sức nhổ xuống, vết thương thông suốt trong nháy mắt khép lại, sự tổn thương của khái niệm tin tức cũng lặng yên tan rã.
Mũi tên dài vốn đen kịt đã bị chấn bể tất cả tin tức mặt trái, chỉ để lại thân mũi tên giống như kim cương máu, là tinh thể năng lượng thuần túy của một phương chư thiên.
“Không tệ, lễ vật đưa tới từ xa, ta nhận.”
Hiển nhiên Bạch Đông Lâm còn thừa sức lựa, lúc đối kháng với mũi tên Chư Thiên Ám Thực còn có thể cố ý giữ lại bản nguyên vật chất của đối phương.
Răng rắc! Răng rắc!
Hắn nuốt mũi tên dài kim cương máu giống như ăn kem, Chư Thiên Tuyền Qua điên cuồng xay nghiền, cắn nuốt, mắt trần có thể thấy được thực lực đang không ngừng cất cao.
Oành!
Thời không bỗng nhiên nứt vỡ lần nữa, một kiếm một thương một đao, khí tức so với mũi tên trước đó thì không khác gì cả, lao nhanh đến hướng phía Bạch Đông Lâm.
“Quả nhiên còn có!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng ngời, lần trước hắn giết chết cũng không chỉ có Bỉ Ngạn của Chư Thiên Ám Thực. Lấy phong cách hành sự của Tai họa đen tối, có thứ nhất tất sẽ có thứ hai, cho nên hắn mới phí tâm tư chuyển dời Thái Hạo đi, bằng không thì dưới sự trùng kích dư âm liên tục, cho dù bảo toàn chư thiên được thì cũng sẽ gặp phải phá hư không thể vãn hồi được.
“Ha ha ha! Diệt cho ta --”
Năng lượng miễn phí đưa tới cửa, không cần thì lãng phí quá, Bạch Đông Lâm chủ động nghênh đón nó.
Một trường hạo kiếp, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong mấy nháy mắt, Bạch Đông Lâm đã dẹp loạn tất cả. Lúc hắn thả Chư Thiên Thái Hạo trở về chỗ cũ, một đám Bỉ Ngạn đã đạp tới trước người.
“Bạch đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dưới sự phá hủy của dư âm, thời không của khu vực này bị tiêu diệt hầu như không còn gì, không thể thông qua xem xét thời không quá khứ thấy rõ tiền căn hậu quả.
“Là con chuột cả Tai họa đen tối, làm một lần đánh lén, có điều không đáng lo ngại cho lắm, đã bị ta xử lý sạch sẽ rồi.”
Bạch Đông Lâm giấu chân thân, mỉm cười đáp lại nói, đúng là sạch sẽ, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng, thanh toán ngũ tạng miếu.
Hiện tại tâm trạng của hắn rất không tệ, bốn lần công kích được cô đọng thành từ một phương chư thiên này, tuy trong lúc giao kích bị tiêu diệt không ít nhưng vẫn cung cấp cho hắn mức năng lượng vật chất tương đương với hai phương chư thiên hoàn chỉnh.
Đây là niềm vui ngoài ý muốn, đợi chư thiên tiêu hóa nó xong rồi, thực lực lại sẽ càng tiến thêm một bước.
“Là vậy sao?”
Ánh mắt của Kiếm Thú và Tin Tức Chi Nguyên giao nhau, đều nhìn thấy sự chấn động sâu đậm ẩn giấu trong mắt của đối phương, thông qua manh mối bọn họ đã đoán được một ít gì đó.
Bạch đạo hữu bước vào Bỉ Ngạn không lâu, có vẻ như thực lực đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.
‘Không hổ là Hành giả nguyên điểm!’
‘Sự tồn tại đã định trước là sẽ thành tựu siêu thoát!’
“Được rồi, các vị đều quay về đi, đừng lãng phí cảm ngộ Đạo Diễn có được không dễ nữa.”
Bạch Đông Lâm khẽ khoát tay, lập tức dạo bước đi, trong nháy mắt đã về tới đỉnh Ngọc Kinh sơn.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu Tai họa đen tối đã động thủ trước, vậy thì ta cũng sẽ không khách khí nữa.”
Hắn không phải quả hồng mềm mặc cho người ta bóp nặn đâu, ngươi công kích ta, mặc kệ kết quả ra làm sao, đương nhiên phải thừa nhận sự phản kích của ta!
Huống chi là Tai họa đen tối vốn nên chết hết.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, ý niệm nối liền với phân thân tha ngã được phân bố khắp Không Vô chi vực, tin tức trong nháy mắt đã hoàn thành giao thoa.
“Một trăm tám mươi hai phương chư thiên Tai họa đen tối!”
Không Vô chi vực quá mức khổng lồ, khoảng cách giữa các chư thiên cách xa nhau khá xa. Điều khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy khó khăn hiện giờ là, làm sao để tập trung chư thiên Tai họa đen tối trong đen kịt vô ngần. Việc này không thể nghi ngờ là còn khó hơn tìm kim trong biển rộng nữa.
Vốn dĩ hầu như tất cả phân thân đời thứ nhất đều đã tha hóa chư thiên, mà số lượng phân thân tha ngã đời thứ hai bước vào thập nhất cảnh cũng không nhiều lắm, coi như là toàn bộ đều lan rộng ra ngoài tìm kiếm chư thiên Tai họa đen tối cũng như trâu đất xuống biển, không làm dậy nổi chút bọt sóng nào. Trong thời gian ngàn vạn năm có thể tập trung hơn một trăm chư thiên cũng đã tốt tốt lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận