Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 416: Kim Tông

Đối với những người tu luyện mà nói thì cũng chỉ là nửa tháng, ngay cả mắt cũng chẳng thèm chớp một cái, cuộc so tài thứ nhất đã kết thúc. Trong hư không bên ngoài không gian hình lập phương màu bạc to lớn, Bạch Đông Lâm đứng thẳng khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía một trăm tu sĩ mang theo vẻ kinh ngạc.
Những đệ tử Đan Minh này quả nhiên có chút tiềm năng mà, tuy hắn không dốc hết toàn lực nhưng vẫn chỉ xếp ở vị trí hơn một trăm, ngay cả mười vị trí đầu cũng không bước vào được khiến hắn có hơi bất ngờ.
“Ha ha, có chút ý nghĩa đấy, xem ra vẫn phải chăm chỉ hơn một chút.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, cũng không để ý sự thất bại nhỏ trước mắt này, trận thi đấu đầu này chẳng qua chỉ là lựa chọn, thứ tự ra sao vẫn chưa nói lên được gì, trận thi đấu sau mới là trọng điểm.
“Vân Địch đại ca, ngươi sao thế?”
“Tỷ tỷ đã xếp vào vị trí hơn ba trăm đã rất lợi hại rồi! Sao sắc mặt ngươi vẫn khó coi vậy?”
Mục Tu nhìn vị tỷ tỷ đứng ở hư không đang đầy vẻ oai hùng rạng rỡ bằng vẻ mặt tự hào, tỷ tỷ của hắn ta đúng thật là rất lợi hại đấy, không chỉ riêng thiên thú tu luyện kinh người, ngay cả tùy tiện luyện đan chơi đùa thôi cũng bất phàm như thế.
Trong mắt Mục Tu chỉ có tỷ tỷ của hắn ta, thậm chí hắn ta còn chẳng thèm để ý đến Bạch Đông Lâm đã từng chạm mặt một lần nay xếp trên tỷ tỷ hắn ta.
Sắc mặt Vân Địch âm trầm, nghe xong câu hỏi của Mục Tu thì miễn cưỡng cười một cái, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm đang đứng giữa hư không kia.
‘Đáng ghét! Sao tên tiểu tử này lại không chết!’
‘Không sao, với thủ đoạn của Ma Hoàng đại nhân thì chắc chắn sẽ không thất bại! Chắc chắn Ma Hoàng đại nhân chỉ bị trì hoãn, còn chưa kịp động thủ mà thôi, đúng, chắc chắn là như vậy!’
Sau khi nghĩ thông suốt thì Vân Địch cũng thoáng yên tâm, lần này bất quá Bạch Đông Lâm là tu sĩ Thần Thông Cảnh, từ đầu đến cuối hắn ta đều chẳng để tâm đến, cho dù là nhiệm vụ của Ma Hoàng giao phó.
Sở dĩ lúc này hắn ta để ý đến Bạch Đông Lâm như thế là do sợ thân phận của mình bị bại lộ, hơn nữa tiếp xúc càng nhiều thì khả năng bị bại lộ càng cao.
Ánh mắt mờ mịt của Vân Địch nhìn lướt qua Mục Tu, sau khi thực thi kế hoạch ‘cướp đoạt huyết thống’ thì bản thân hắn ta cũng đã bị nghi ngờ ít nhiều, nếu lúc này Bạch Đông Lâm nhảy ra vạch trần hắn ta vậy chắc chắn kết cục của hắn ta sẽ không dễ chịu gì!
Vì thế lần này Bạch Đông Lâm nhất định phải chết!
Mặc kệ tên tiểu quỷ này đã biết bao nhiêu bí mật của hắn ta rồi!
Vèo!
Trước khi mười ngàn cái tên thí sinh xuất sắc nhất được công bố, màn sáng màu bạch hình lập phương bắt đầu phát ra âm thanh oong oong khá lớn.
Nó đẩy phần lớn thí sinh dự thi vẫn đang giãy dụa bên trong ra ngoài, sau đó nó bắt đầu tự chuyển động, mỗi lần chuyển động đều thu nhỏ lại một nửa.
Những không gian bên trong hình lập phương kia sụp đổ điên cuồng, cuối cùng hóa thành một khối hình lập phương màu bạc sáng lấp lánh lớn bằng bàn tay, sau đó lại hóa thành hình vuông hai chiều, rồi thành một đường thẳng, đến nhỏ lại như một chấm bạc, cuối cùng chấm bạc ấy lóe lên rồi biến mất không còn gì.
Rất nhiền khán giản bên ngoài thấy vậy thì mắt lộ rõ vẻ than thở, quả nhiên Đan Minh này mạnh mẽ thật, chỉ ở một đấu trường thôi mà đã sử dụng đến như vậy rồi.
Dựa theo quy củ được định ra từ lâu, những đấu trường này sẽ không được sử dụng lại, đúng là tiền bạc đầy ấp, cái nghề bán thuốc này có tiền thật đấy!
Thấy khoe khoang thành công nên các đệ tử của thế lực Đan Minh đều bày ra vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc, đặc biệt là một đoàn người nào đó đã đặc biệt đưa ra phương án thi đấu đang ở trong cung điện trên hư không kia.
“Ha ha ha! Mọi người làm rất tốt, không ít cao tầng đã gửi lời khen đến, họ đều vô cùng tán thưởng phương án tranh tài lần này của chúng ta!”
Một đám tu sĩ Đan Minh mặc trường bào màu trắng giữa cung điện nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, xem ra lần này đã thu được không ít phần thưởng.
“Lão đại, chúng ta có thể nghĩ ra được phương án lần này đều dựa hết vào Kim Tông!”
“Nếu không phải Kim Tông tìm được khối lập phương quỷ dị bị vỡ này trong đống tàn tích, hơn nữa còn công chính liêm minh cống hiến ra thì chúng ta cũng không nghĩ ra được phương án xuất sắc như thế!”
Lời này vừa nói ra đã khiến ánh mắt của mọi người đều vô thức đảo đến chỗ một thanh niên đang mỉm cười.
Người tên Kim Tông là một thanh niên có nước da trắng mặc trường bào màu trắng kim văn vừa người, còn có một mái tóc rối màu vàng xán lạn, chiếu rọi đến mức khiến cả người như được bao phủ trong một tầng kim quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận