Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 694: Ta đến từ thời đại Hồn Thiên

Lâm cũng bỏ qua rung động trong lòng, nói tiếp: “Ta hoàn toàn không biết những chuyện trước khi ngủ say, khi đó ta mới mười tám tuổi, bình thường ngoại trừ tu luyện thì chỉ có đợi ở trong Tra xét tư, cho đến một ngày…” Lâm ngừng lại, đôi mắt hiện lên vẻ hoài niệm, giống như về lại những năm tháng xa xăm lúc trước.
“Phụ thân ta đột nhiên vội vã kêu ta đi, Thần Đình mở ra Chân Nhất Cổ Khí – Tam Thập Tam trọng thiên, ta ngây thơ không hiểu gì bước vào trong đó, ngủ một giấc dậy, đã tới thế kỷ mới xa lạ này!”
“Ngoài phụ thân đại nhân, mẫu thân của ta ra, bạn bè, tất cả những gì ta biết đều đã đắm mình trong dòng sông thời gian…”
Mắt Lâm hơi đỏ lên, trong giọng nói tràn ngập thương cảm và cô đơn.
“Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện không cần suất đi này, tuy rằng nó rất quý giá, nhưng phụ thân ta cũng phải trả một cái giá kinh khủng, trái lại ta không hề có hứng thú, ngươi có hiểu không?”
Bạch Đông Lâm im lặng, phụ thân Lâm làm như vậy chắc chắn có lý do sâu xa, mỗi bước của cường giả sẽ không bắn tên không đích, nhưng hắn cũng hiểu tâm trạng của Lâm.
Không, thậm chí còn hiểu nhiều hơn nàng ta.
Tuy rằng Lâm đã vượt qua năm tháng vô tận, nhưng ít ra còn có phụ thân, Thần Đình, Tra xét tư, ít nhất còn ở trong Duy Nhất Chân Giới quen thuộc.
Còn hắn?
Hắn là người xuyên tới đây, khắp mọi nơi đều xa lạ, quê hương Lam Tinh cũng chỉ là nơi chôn sâu trong ký ức.
“Lâm, ngươi đến từ thời đại nào?”
Bạch Đông Lâm nhịn xuống suy nghĩ rối loạn, ánh mắt lóe lên chăm chú nhìn Lâm, hỏi ra nghi ngờ dưới đáy lòng.
“Thứ bảy, thời đại Hồn Thiên!”
“Đó là sau khi thức tỉnh ta mới biết được, thì ra người đời sau gọi thời đại trước kia của ta là Hồn Thiên!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm run lên, thời đại Hồn Thiên, đúng là vượt thời gian rất dài, tưởng tượng nữ tử trước mặt này là nhân vật đến từ một trăm tỷ năm trước, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác không chân thật.
Cho đến bây giờ thế giới này đã có mười thời đại.
Loạn Cổ (không nhớ năm), Thượng Cổ, Viễn Cổ, Minh Cổ, Khai Nguyên, Giới Loạn, Hồn Thiên, Ma Kiếp, Không Ách, Kỷ Nguyên Mới (đời này).
Loạn Cổ là thời đại hỗn độn mông lung không tồn tại trật tự, cụ thể qua bao nhiêu năm thì không ai biết.
Còn thời Thượng Cổ là thế giới khởi đầu nền văn minh phồn vinh, trăm hoa đua nở, các loại hệ thống tu luyện nối nhau xuất hiện, có ghi lại bên trong tất cả thời đại, là thời đại kéo dài nhất, ước chừng hơn một trăm sáu mươi tỷ năm.
Còn những thời đại khác đều giống nhau, trên dưới chỉ có bốn năm trăm triệu năm.
Tên của mỗi một thời đại đều được tổng kết từ thời đại đó, chủ yếu là xem xét điểm đặc trưng nhất của thời đại trước, hoặc là sự kiện có ảnh hưởng sâu sắc nhất.
Kỷ Nguyên Mới, cũng chính là thời đại Bạch Đông Lâm đang ở, đã cách thời đại Không Ách gần mười tỷ năm, đỉnh sóng thời đại giáng xuống, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ‘tên gọi’ của thời đại này cũng sẽ được quyết định bằng sự kiện quan trọng trong những năm đỉnh sóng.
“Cho nên trạng thái kỳ lạ lúc trước của ngươi có liên quan đến chuyện vượt qua dòng sông thời gian? Hay là, tác dụng phụ khi sử dụng Chân Nhất Cổ Khí?”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ suy tư, gợn sóng màu xám kia không chỉ ẩn chứa sức mạnh thời gian, mà bên trong còn có những thứ khác, e là có liên quan đến Chân Nhất Cổ Khí.
“Đúng vậy!”
Lâm gật đầu, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Lúc trước thực lực của ta quá yếu, chỉ mới đột phá Pháp Tướng Cảnh không lâu, cho dù có Cổ Khí bảo vệ, cũng không thể tránh khỏi bị năm tháng làm bị thương, vốn tưởng rằng tai hoạ ngầm trong cơ thể ta đã được phụ thân nhổ bỏ, xem ra vẫn không hoàn toàn trị tận gốc.”
Lâm đột nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa, thở dài, tiếc nuối nói: “Vết thương lâu năm trong người ta tái phát đã bị phụ thân cảm nhận được rồi, ông ấy sẽ lập tức triệu ta về Tra xét tư…”
Nàng ta còn chưa nói xong, một trận đồ khổng lồ đã hiện lên dưới chân, vô số thần văn chuyển động không ngừng, hào quang lộng lẫy, vô số điểm sáng sặc sỡ hiện lên thành cột sáng bảy màu vừa thô vừa to, bao phủ thân hình nhỏ gầy của Lâm vào trong.
“Bạch, Bạch Đông Lâm, sau này chúng ta còn gặp lại không?”
Bóng của Lâm như ẩn như hiện bên trong cột sáng, lời nói xuyên qua quang vách tường truyền ra hơi sai lệch.
“Đương nhiên!”
Bạch Đông Lâm gật đầu khẳng định.
“Thế giới rộng lớn, nhưng vẫn sẽ có ngày gặp lại, ngươi trở về dưỡng thương cho tốt đi.”
“Ừ! Cảm ơn ngươi, người bạn đầu tiên ta quen, trong thời đại này.”
Trong lòng Bạch Đông Lâm chợt động, ngón tay bắn nhẹ, một cái ngọc bội màu trắng lướt qua vách tường ánh sáng, bay vào trong tay Lâm.
“Ôi chao! Sao hôm nay quỷ keo kiệt lại rộng rãi thế, vậy mà lại chủ động tặng quà cho bổn tiểu thư, làm người ta quá cảm động rồi!”
“Cảm ơn! Tạm biệt! Ha ha ha…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận