Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1654 - Tỉnh lại, xuất quan (3)

“Đại… Đại lão...”
Lý U run rẩy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên kim tự tháp, cổ họng khàn khàn, nhịn không được khẽ gọi.
Bạch Đông Lâm không để ý tới Lý U mà nhìn về phía đám tù nhân Thần Ma.
“Các ngươi có muốn tự do không?”
Thân thể các tù nhân Thần Ma đều run lên, đè nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, giống như toàn bộ tâm thần đều bị hút vào trong con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm kia.
Tuy là câu hỏi nhưng bản năng mách bảo bọn họ rằng nhất định, nhất định không thể cự tuyệt.
Vào giờ khắc này, thậm chí bọn họ cảm thấy hình như cái thiên lao này cũng không đáng ghét như vậy nữa.
Ít nhất, so với việc đối mặt với ánh mắt này.
Thiên lao giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt vậy.
“Tất cả bọn ta, tùy thuộc vào quyết định của đại nhân!”
Nhìn từ kim tự tháp tối tăm xuống bên dưới, hàng trăm ngàn tù nhân Thần Ma với kích thước dáng người khác nhau, hoặc nhỏ như bụi mịn, hoặc cao ngất như Đại Nhật Tinh Thần, toàn bộ đều đang quỳ trên đất, kéo dài đến tận cùng thế giới.
Những tiếng đáp lời run rẩy đầy cung kính đồng loạt gầm vang, khiến cho làn sương mù vô tận chấn động cuồn cuộn không dứt.
“Tốt lắm.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên nét lạnh lùng, trong tầm nhìn đặc biệt của hắn, tất thảy tù nhân bên dưới đều bị bao phủ bởi những dị tượng phức tạp, vận mệnh, thời gian, nhân quả, tội nghiệt giết chóc, oán niệm...... vô cùng khó quan sát đánh giá.
Thông qua đủ loại truyện, hắn đã nắm bắt được gốc rễ của tất cả tù nhân một cách rõ ràng ngay trong chớp mắt, thậm chí còn biết rõ mồn một cả những chuyện như hồi nhỏ tên đó tè dầm trên giường bao nhiêu lần, đi tè mấy giờ mấy phút.
“Tất nhiên đế quốc Tù Điểu có lý do cho việc bắt giữ các người ở đây, nhưng ta không nghĩ họ có thể thực thi pháp luật một cách công bằng.”
Hắn nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, lúc đang nói còn liếc nhìn Lý U đang nơm nớp lo sợ phía dưới.
“Vì vậy, nếu các người tự cho rằng bản thân vô tội, là do đế quốc Tù Điểu hãm hại và bị bắt giam oan uổng, hãy đứng sang bên trái.”
“Cảm thấy bản thân là đúng người đúng tội, thì đứng sang bên phải.”
Lúc hắn nói ra những lời này, sắc mặt của những tù nhân bên dưới biến đổi kịch liệt, ánh mắt do dự giằng xé, trong tình trạng không thể hiểu rõ ý nghĩ của vị đại nhân này, nếu đứng sai đội, có thể sẽ......
“Trong vòng một khắc.”
“Nếu không chọn được thì các người không cần phải chọn nữa.”
Nhìn đám đông đang chần chừ lưỡng lự, Bạch Đông Lâm nhíu mày, phóng xuống một ít khí cơ, đám tù nhân tức khắc trừng to hai mắt, như thể nỗi sợ hãi trong họ sắp sửa trào ra ngoài.
“Bẩm báo đại nhân! Ta tên Chu Hành Không, là Thái Thượng trưởng lão của Quỳnh Hoa Kiếm Tông, vì đế quốc Tù Điểu thèm muốn một khoáng mạch quý giá của tông ta, nên chúng buộc tội ta thông đồng với địch, ta đã bị giam cầm ở đây suốt ba triệu năm.”
“Ta tự nhận mình đi ngay ngắn, ngồi thẳng lưng, chưa bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lý!”
Dứt lời, Chu Hành Không đứng dậy với nét mặt anh dũng khí khái, quay về hướng kim tự tháp mà cung kính hành lễ, sau đó bóng dáng hắn ta vụt lên, đứng sang bên trái.
Bạch Đông Lâm gật nhẹ đầu, Chu Hành Không này không hề nói dối, người bị hãm hại vào tù sẽ là người đầu tiên đứng lên, chuyện này khá hợp lý.
Chung quy, nề nếp của thế giới này đứng về phía chính nghĩa, đương nhiên là người tốt thống trị đám đông, đã không thẹn với lòng thì dĩ nhiên chẳng có gì phải lo sợ.
Nếu đổi thành bên trong địa vực Tai họa đen tối, e rằng hai cực đã đảo ngược rồi.
Có người dẫn đầu, lại thêm thời gian một khắc thực sự không dài, hàng triệu tù nhân đang di chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc, họ đã chia ra thành hai nhóm rõ rệt.
Bên trái chiếm hơn chín phần, bên phải còn lại không đến một phần, nhưng nhìn kỹ lại, rất nhiều tù nhân bên trái có đôi chút bất an, hiển nhiên không phải ai cũng thành thật.
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười, lòng hắn đã kết án tử cho những kẻ này rồi, làm kẻ ác mà còn chẳng đủ thuần chất, sử dụng những phế vật như vậy chỉ tổ làm bẩn tay hắn.
Trên đời này không có chuyện “thiện ác bất biến”, nhưng tội phạm cực kỳ ác thì cũng không hiếm gặp.
Bạch Đông Lâm tự có tiêu chuẩn đánh giá thiện ác của riêng mình, nếu làm ra những hành vi hung ác trong giới tu hành, chẳng hạn mấy việc vặt vãnh như giết người đoạt bảo, theo cách nhìn của hắn thì đây chả phải chuyện gì to tát cả, bản thân hắn đã làm không ít.
Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, bị kẻ khác giết mất cũng là do bản lĩnh không bằng người, nếu như có người đối xử với hắn như vậy, hắn tuyệt đối không oán thán nửa lời.
Thế nào là tội phạm cực ác?
Bạch Đông Lâm khẽ dời mắt, nhìn về phía một Thần Ma ba đầu sáu tay, dẫu quỳ rạp trên mặt đất vẫn cao tới hàng triệu kilomet.
Bạn cần đăng nhập để bình luận