Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 242: Lá trà ngộ đạo

Ý niệm của Bạch Đông Lâm chìm vào vòng tay, phát hiện trong không gian thật lớn có thêm một cái lá cây xanh biếc, tuy vật tư trong vòng tay chồng chất như núi, nhưng có biến hóa rất nhỏ gì cũng không thoát khỏi sự rà soát ý niệm của hắn. Huống chi cái này lá trà ngộ đạo thần dị như vậy, lơ lửng ở trong không gian, tản ra lục quang trong suốt, liếc mắt là có thể nhìn ra thứ này không phải là vật phàm.
Hơi chuyển động ý nghĩ, tin tức từ vòng tay truyền tới giới thiệu cặn kẽ tác dụng của lá trà, và biển pháp tắc Bản Nguyên lần đầu tiên được nghe nói đến.
Cầm mảnh lá trà ngộ đạo nhỏ ở trong tay quan sát kỹ, lá cây xanh biếc giống như là phỉ thúy thượng hạng điêu khắc mà thành, trên thân lá xanh phác họa rậm rạp chằng chịt huyền ảo mạch lạc thành một đồ án khổng lồ.
Bạch Đông Lâm cảm ứng được hoạt dược từ lực pháp tắc của Linh Khiếu trong cơ thể, xem ra lá trà ngộ đạo và lực pháp tắc có liên quan đến nhau. Phần thưởng của thánh tông cũng xem như cho người đồ ăn, dưới sự trợ giúp hắn lấy được pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông ở chỗ Tiểu Tử, có lĩnh ngộ sâu nhất đối với lực pháp tắc, chính lúc hắn gần đột phá Thần Thông Cảnh cũng cần dùng đến lá trà này.
Mà lai lịch của ‘biển pháp tắc Bản Nguyên’ càng kinh người hơn, là tụ hợp thể của một đại thế giới sau khi tan biến đã để lại pháp tắc Bản Nguyên, trong đó các loại quy luật hiển lộ trần trụi ra ngoài, dùng lời nói của các tiền bối thánh tông mà nói, đó là một con heo sống lâu bên trong rồi cũng có thể lĩnh ngộ quy luật thiên địa!
Thực ra nếu không có mấy thứ này phụ trợ, hiện tại hắn cũng có thể đơn giản đột phá, nội tình của hắn được tích lũy quá thâm hậu rồi!
Bây giờ có hai món đồ này, ngược lại hắn không gấp gáp đột phá, lúc đang đột phá Thần Thông Cảnh, người và quy luật giao hòa lẫn nhau, nếu như đột phá bên trong ‘biển pháp tắc Bản Nguyên’, lại sử dụng thêm trà ngộ đạo thì nhất định có thể thu hoạch được lợi ích cực kỳ lớn.
“Không vội, trước khi đột phá còn phải đi Bia Giới một chuyến, bây giờ đã từng bước thâm nhập tu luyện Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh, rất nhiều nơi trong đó cho dù là ta hôm nay cũng khó mà hiểu được!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hơi có chút bất đắc dĩ, từ khi bắt đầu tiếp xúc tu luyện tới hiện tại, ban đầu hắn cường hóa đầu óc của mình, rồi đến khi mở ra ba mươi sáu Thiên Linh Khiếu, những thứ này vô cùng lớn, Linh Khiếu tối cao tăng trí tuệ ngộ tính đạt đến cực đại.
Sau đó hắn vẫn không dừng lại ở cường hóa linh hồn, lại làm xong ‘Tam Vị Nhất Thể’, ba hạch tâm linh hồn, hỏa lực đan xen, thông minh, ngộ tính, trí nhớ, thông hiểu, tư duy logic các thứ của hắn đã đến một trình độ kinh khủng.
Trong lạc ấn Thư Sơn có rất nhiều tri thức, cùng với cắn nuốt ký ức sáu mươi bảy mươi vạn tu sĩ trong Cổ Giới, coi như bỏ đi rất nhiều nội dung bị lặp lại thì vẫn không thể khinh thường như cũ, còn có trong pháp bảo trữ vật bọn họ có rất nhiều ngọc đồng.
Tri thức vô cùng vô tận, lại phối hợp với đầu óc của hắn, cho dù là bí pháp pháp thuật thông thường, hay là minh văn trận pháp thâm ảo, hắn vừa liếc mắt nhìn qua kết hợp với đầu óc chuyển động là có thể tiến hành cải tiến ưu hoá.
Nội tình hắn thâm hậu như thế, nhưng lúc tu luyện Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh lại cảm giác càng ngày càng tối nghĩa như cũ, cứ như là môn chân kinh này đến từ thời không cao cấp hơn, không phải là thứ mà ‘người phàm’ như hắn có thể suy đoán dễ dàng.
Vẫn phải đi Bia Giới một chuyến, chỉ có thể mượn truyền thừa trong bia đá trợ giúp để điều tra lai lịch môn chân kinh này đàng hoàng, càng tu luyện càng có thể cảm giác được môn công pháp này bất phàm.
Ý niệm câu thông với vòng tay, vẽ ra cánh cửa ánh sáng, vừa sải bước ra đã đến Bia Giới. Hắn nhìn xung quanh một vòng, Bia Giới vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào. Gần đây bởi vì việc ở Cổ Giới mà bên ngoài bắt đầu có một ít sóng lớn, nhưng đối với Bia Giới này thì một chút ảnh hưởng cũng không có.
Bạch Đông Lâm xe nhẹ đường quen, thân hình khẽ động lấy tốc độ cực nhanh chạy đến tấm bia đá truyền thừa. Không gian Bia Giới rất đặc thù, không gian thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai không có cách nào vận dụng ở chỗ này.
Địa phương có thể đi tới thì có thể sử dụng vòng tay mở ra cánh cửa ánh sáng trong thánh tông, không phải nơi có thể đi thì không gian thần thông càng không dùng được, dường như Chỉ Xích Thiên Nhai ngược lại trở thành gân gà ở trong thánh tông.
Cũng không lâu sau, Bạch Đông Lâm đi tới trước mặt tấm bia đá truyền thừa Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh. Hắn ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ tấm bia đá đồ sộ đen nhánh, giản dị tự nhiên, ngoại trừ cao lớn hơn so với những tấm bia đá chung quanh thì không nhìn ra bất cứ khác biệt gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận