Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 88: Huyền Diệp

Có thể những người khác sợ quần chiến, nhưng hắn không sợ! Hắn lập tức bỏ thế phòng ngự, lao vào đấu với hai kẻ kia! Ầm ầm!
Ba người dùng quyền cước giao nhau, sóng xung kích khiến nham thạch nóng chảy bắn tung tóe hoặc bị đánh nát.
Cả ba nhanh đến nỗi chỉ còn tàn ảnh, nơi ba người đi qua, đất đá bắn tung tóe, cách đánh liều mạng của cả ba cực kỳ thảm khốc, chiến đấu chấm dứt cũng rất nhanh!
Tay phải Bạch Đông Lâm bị cắt đứt mà hắn vẫn chẳng nhíu mày lấy một cái, trực tiếp lợi dụng cánh tay đã gãy xương đâm xuyên tim một kẻ khiến hắn hóa thành bạch quang, đào thải một người.
Hắn lại đỡ được một nhát kiếm suýt đâm xuyên ngực mình, tay trái hóa thành chưởng đao đem bổ xuống cổ của tu sĩ cầm kiếm, động mạch cổ của tên kia nứt toác, hóa thành bạch quang biến mất.
Hắn dùng cánh tay trái còn lành lặn rút trường kiếm ra, lấy ra một viên thuốc chữa thương nuốt vào, tuy rằng không ai chú ý đến chiến đấu của bọn họ nhưng vẫn nên làm bộ một chút.
Hắn nhanh chóng khôi phục vết thương, bàn tay bị chặt đứt cũng đã mọc lại.
Khắp nơi đều là những bóng người đang chém giết, thỉnh thoảng có người ngã xuống. Cảnh tượng cực kỳ thảm thiết, mọi người đều đánh đến phát điên cả rồi!
Hắn đoán chỉ còn lại không đến năm trăm người, tốc độ quá nhanh, trong một thời gian ngắn mà đã đào thải một nửa.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, lại có một kẻ vạm vỡ xông tới muốn giết hắn, hình thể tên này thật sự rất to lớn, không biết hắn thi triển bí thuật gì mà phải cao đến hơn bốn thước!
Khí thế hung hãn, trên người còn có nham thạch đang chảy ròng ròng, giống hệt một ma đầu.
Bạch Đông Lâm nhướng mày, hắn đạp mạnh xuống đất, đao kiếm trên mặt đất bị cú đạp mạnh làm bắn lên. Tay phải hắn cầm đao, tay trái cầm kiếm, hùng hổ xông đến chỗ kẻ địch!
Cự hán này làm hắn nhớ tới Quái vật Sói trên Hắc Phong sơn, đối phó với loại những kẻ có hình thể khổng lồ như này thì sử dụng vũ khí sẽ có lợi hơn tay không!
Trên đỉnh núi lửa cũng đang diễn ra một trận đấu hết sức căng thẳng, Tô Thất giẫm bàn chân trần trắng nõn lên nham thạch nóng chảy mà như không có gì, nàng ta thoải mái di chuyển theo dòng chảy nham thạch.
Đối diện Tô Thất không xa là một nam tử anh tuấn tóc đỏ, khí chất bất phàm, nham thạch nóng chảy chuyển động khắp thân thể hắn giống như hỏa thần từ trên trời mới hạ phàm.
“Tô Thất, ngươi giỏi thật đấy, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã dùng độc giết được gần hai trăm người.”
“Mọi người đều nói ngươi là cao thủ dùng độc, chỉ sợ không ai biết, ngươi còn có thực lực cường đại như vậy nhỉ!”
Sắc mặt nam tử kia hết sức thoải mái, như thể không phải đang đối mặt với kẻ địch mà chỉ đang nói chuyện với bằng hữu.
“Hừ, so với thủ đoạn của Huyền Diệp ngươi thì ta có tính là gì? Chỉ có ngươi mới nghĩ đến cách kích nổ núi lửa này mà thôi.”
“Không cần nói nhảm nữa, đánh đi!”
Giọng nói lạnh lùng của Tô Thất như thể khinh thường, không muốn nói với kẻ trước mặt thêm một lời nào nữa, nàng ta thi triển bí pháp, hóa thành tàn ảnh lao đến chỗ tên nam tử kia.
Cảnh tượng giống như vậy diễn ra ở mọi ngóc ngách trên hòn đảo này, những người còn sống sót đều không đơn giản, toàn bộ đều là hạng người yêu nghiệt, thủ đoạn nhiều không ngớt!
“Giết!”
Bạch Đông Lâm nhảy lên cao, hai tay cầm vũ khí đâm vào mắt cự hán!
Cự hán đã bị chém đứt chân trái khiến hành động không còn linh hoạt, hắn ta không tránh kịp đã bị Bạch Đông Lâm đâm mù mắt!
Keng!
Trường kiếm mắc kẹt giữa lớp xương sọ khiến nó không thể đâm sâu hơn nữa, Bạch Đông Lâm biến sắc, cảm giác được khí áp truyền đến từ phía sau, cự hán này muốn siết chết hắn!
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng vứt bỏ trường kiếm, sử dụng Thiên Cân Trụy tránh thoát khỏi hành động của cự hán!
Với cái cơ bắp khổng lồ của đối phương, hắn sợ bị ôm một cái thôi là sẽ thành thịt xay!
Hắn lui về phía sau vài bước, nhìn cự hán rút trường kiếm ra khỏi hốc mắt, đối phương đau đớn gầm lên, quá khó khăn, người này phòng ngự mạnh, da dày thịt béo, cực khó giết!
Tự hỏi một lát, Bạch Đông Lâm lấy ra một cây Lang Nha Bổng lớn từ trong nhẫn Tu Di, vật này toàn thân đen tuyền, vừa cứng vừa nặng.
Đây là pháp khí hắn rút thăm trúng thưởng được ở Tuyệt Cung, đừng hỏi vì sao một cái rương đồng nhỏ lại có thể chứa được cây lang nha bổng lớn như vậy, đều nhờ nhẫn Tu Di cả!
Cây lang nha bổng này phải nặng đến mấy ngàn cân, nhưng Bạch Đông Lâm cầm nó lại chỉ giống như một sợi lông gà, hắn hưng phấn huơ huơ nó.
Bạch Đông Lâm cầm lang nha bổng xông lên tấn công, thoắt cái đã xuất hiện sau lưng cự hán, hắn nhảy lên cao rồi cầm vũ khí đập mạnh vào gáy đối phương!
Trong gió rít như gào như thét vang lên, lang nha bổng đập mạnh vào gáy của tên khổng lồ chậm chạp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận