Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 270: Mượn đao

Sắc mặt Trương Thiện Nhẫn hơi dịu đi, gật đầu nói: “Yêu cầu của ta rất đơn giản. Mỗi một thế lực của các ngươi đều phải đem ra hết toàn bộ tinh nhuệ, hơn nữa phải xung phong dẫn đầu.” “Cũng không sợ các ngươi biết, lần này bổn thành chủ phát hiện rất nhiều mạch khoáng Yêm thạch. Trong lòng đất có rất nhiều hung thú, nếu nhân thủ không đủ, e rằng không thể lấy được.”
Mọi người trong đại điện hai mặt nhìn nhau, do dự một lúc nhưng cũng đồng ý, hơn mười mấy thế lực bọn họ liên hợp lại, cũng không sợ Trương Thiện Nhẫn sẽ giở trò quỷ quái gì, hơn nữa mọi người đều sống sót trong Hắc Ngục này rất gian nan, Trương Thiện Nhẫn cũng không có động cơ tính toán với bọn họ.
Tranh giành địa bàn thế lực?
Trong Hắc Ngục này, ngoài linh khí ra thì những thứ khác đều vô nghĩa, Trương Thiện Nhẫn này đã nắm thế lực lớn nhất trong Cực Ác thành, phí sức mất công tính toán bọn họ cũng chẳng ích lợi gì.
Đáng tiếc bọn họ không biết rằng có một biến số như Bạch Đông Lâm trong Hắc Ngục. Dưới tình huống tin tức sai số, kế hoạch chồng chất sơ hở của Trương Thiện Nhẫn lại được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Mọi người ấn định thời gian xuất phát, trong lòng đầy vui vẻ rời khỏi Phủ Thành chủ, trong nội tâm vui thích nghĩ lần thu hoạch mạch khoáng Yêm thạch này sẽ có thể kéo dài tính mạng của bọn họ được bao lâu nữa.
Trương Thiện Nhẫn hơi hơi trầm tư một lát, vẫn quyết định báo với Bạch Đông Lâm một tiếng, nếu kế hoạch này thành công, chủ thượng sẽ không thiếu người để dùng trong thời gian dài.
Bạch Đông Lâm kết thúc một cuộc thí nghiệm, vừa vặn nhận được truyền âm của Trương Thiện Nhẫn, do dự một lúc, hắn quyết định tự mình đến đó một chuyến, chỉ là chậm một chút thời gian mà thôi.
Kế hoạch của Trương Thiện Nhẫn không tệ, nếu nó suôn sẻ, hàng triệu tội phạm ở Cực Ác thành này sẽ như vật trong túi của hắn, đủ để hắn đẩy thực nghiệm sang giai đoạn tiếp theo.
Sau khi trả lời Trương Thiện Nhẫn, Bạch Đông Lâm thu suy nghĩ của mình lại, lấy ra một mẫu thí nghiệm khác tiếp tục thí nghiệm. Hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra cách nhìn trộm bên trong Linh Khiếu, chỉ có thể lấy hàng đống sinh mạng, thử đi thử lại, hắn mới có thể tìm ra phương thức thích hợp.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, năm mặt trời khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, khiến không khí trên đại địa bị thiêu đốt đến hơi vặn vẹo.
Thời tiết ác liệt cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của những người đứng đầu nhiều thế lực trong Cực Ác thành, bọn họ vẫn đang tưởng tượng ra viễn cảnh đẹp đẽ khi thu hoạch một số lượng lớn mạch khoáng Yêm thạch, vừa rạng sáng đã bắt đầu triệu tập thuộc hạ.
Cả tòa thành đột nhiên gà bay chó chạy, một dòng người bắt đầu tụ tập bên ngoài thành, động tĩnh lớn như vậy đã đánh thức đám tội phạm cả ngày không có việc gì trong thành.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Lần trước xảy ra động tĩnh lớn như vậy là khi một đám hung thú tấn công thành cách đây hàng trăm năm, rất nhiều tu sĩ ngưng thần cảm ứng, nhưng không phát hiện ra khí tức của hung thú, nghi ngờ trong lòng càng lớn, song bọn họ không dám lên tiếng hỏi thăm, thời gian tham sống sợ chết bên trong Hắc Ngục, đã mài mòn sự sắc bén trong lòng bọn họ.
Bạch Đông Lâm mặc áo giáp đen đứng sau Trương Thiện Nhẫn cùng với Vương thống lĩnh, giống như một thân vệ bình thường.
Trương Thiện Nhẫn dẫn đầu hàng vạn người mặc giáp đen, tất cả những người này đều là thuộc hạ của hắn, nhưng lần này, chủ thượng đã tự thân xuất mã, những thuộc hạ này chỉ là giả vờ làm dáng một chút, có thể không được dùng đến.
Phủ Thành chủ và mười mấy thế lực khác đã tập hợp ở khoảng đất trống bên ngoài thành, mười mấy thế lực kia ít nhất thì có hai ba nghìn người, nhiều thì bốn năm nghìn người, tổng cộng có hơn bốn mươi nghìn người.
Mặc dù thực lực tổng thể và trang bị yếu hơn một chút so với hộ vệ giáp đen của Trương Thiện Nhẫn, nhưng thắng là do đông người nên không có gì phải sợ hãi.
“Toàn quân xuất phát! Đích đến là dãy núi đen!”
Trương Thiện Nhẫn giơ tay hô lớn, tám nam tử cường tráng nhấc lên một chiến xa bằng đồng thau, sải bước, tốc độ ổn định nhưng không hề chậm chạp, ba người Bạch Đông Lâm, Trương Thiện Nhẫn và Vương thống lĩnh dẫn đầu ngồi trên chiến xa, thủ lĩnh của các thế lực khác cũng vậy.
Với khí lực đáng sợ của một tu sĩ, nhấc tay làm mấy chuyện nhỏ nhặt này nhẹ như không.
Sau khi băng qua hẻm núi, bước chân của mọi người cực kỳ nhanh, không bao lâu sau đã tới một dãy núi đen kịt.
Trương Thiện Nhẫn dẫn đầu, mang đại quân vòng tới vòng lui trong núi, cuối cùng dừng lại ở một sơn cốc bí ẩn.
“Trương thành chủ, mạch khoáng Yếm thạch ở trong sơn cốc này à?”
Lúc này, có người đã gấp không thể chờ nổi hỏi.
Trương Thiện Nhẫn nhảy ra khỏi chiến xa bằng đồng thau, dẫn đường vào sơn cốc, vừa đi vừa nói lớn:
“Đúng vậy, ở sâu trong sơn cốc này có một hang động rất lớn dẫn xuống lòng đất. Đây là nơi mà bổn thành chủ vô tình phát hiện ra. Hôm qua, ta đã bảo Vương thống lĩnh đến thăm dò, tìm thấy dấu vết của Yếm thạch trong đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận