Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 87: Chiến đấu đến điên

“Vừa rồi còn hung hăng lắm mà? Sao giờ lại câm rồi?” Nhìn Tô Thất vẫn không nhúc nhích, Bạch Đông Lâm nhíu mày, có gì đó không đúng! Hắn liền đá vào người nàng ta.
Ầm! Tiếng nổ chát chúa vang lên, ngọn lửa điên cuồng lập tức nuốt chửng Bạch Đông Lâm, sóng xung kích đẩy ngã một mảng lớn cây cối.
Khói bụi tản đi, Bạch Đông Lâm bị bỏng khắp người cầm một con rối gỗ đã vỡ vụn trên tay, nhưng chỉ chớp mắt sau, những vết thương do vụ nổ mang lại đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn chẳng quan tâm những vết thương nho nhỏ ấy, hắn cầm con rối gỗ rách nát kia, cẩn thận quan sát nó, không biết thứ này được chế tạo từ gỗ gì mà màu đen thui, bên trên bề mặt còn khắc hoa văn huyền ảo.
Một con rối thế thân?
Không biết Tô Thất đã chuồn mất từ lúc nào, chỉ để lại con rối gỗ này để đánh lừa hắn, chạm vào hóa thân còn có thể phát nổ.
Thật là một nữ nhân xảo quyệt!
Lắc lắc đầu, hắn cảm giác sau này còn có cơ hội gặp lại Tô Thất, nữ nhân mạnh như vậy, lại có thủ đoạn không đơn giản nên chắc chắn có thể thông qua khảo hạch.
Trong số người tham gia khảo hạch cũng có không ít nữ nhân, tỷ lệ nam nữ ít nhất là bảy phần ba. Nàng ta không giống với thể tu mà Bạch Đông Lâm nghĩ.
Hắn tưởng rằng thể tu đều là nam tử cơ bắp vạm vỡ nhưng tình huống thực tế thì hơi khác. Tuy thể tu chú trọng lực lượng thân thể, nhưng không biểu hiện hết ra bên ngoài, cũng không phải chỉ chú trọng cơ bắp.
Ví dụ như Tô Thất, thoạt nhìn nhỏ nhắn như thế, da thịt mềm mại trắng như tuyết, nhưng lực lượng bộc phát ra khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy xấu hổ vì mình không bằng.
Hắn cũng từng gặp mấy cao thủ thể tu, tỷ như quan giám sát khảo hạch và chủ thành U Đạo Nhất, những người này có thực lực cao cường, nhưng không phải hạng người quá vạm vỡ, thậm chí còn có thể xếp vào hạng phong độ nhẹ nhàng.
Xem ra thể tu là một con đường vô cùng huyền ảo, cũng không phải đơn giản như hắn từng nghĩ.
Hắn giật mình, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này, chờ bắt đầu tu luyện có hệ thống thì hắn sẽ biết hết cả thôi.
Lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ để thay, Bạch Đông Lâm tiếp tục di chuyển dần về phía trung tâm hòn đảo.
Nơi đây sẽ là chiến trường cuối cùng, phỏng chừng vài ngày nữa, nơi đó sẽ phát sinh một hồi đại chiến.
Chớp mắt Bạch Đông Lâm đã biến mất khỏi địa điểm cũ.
Sáu ngày sau.
Bạch Đông Lâm đã tiếp cận trung tâm hòn đảo, mấy ngày nay hắn vừa đi vừa chiến đấu, đã đánh hơn mười trận, cũng gặp phải mấy cao thủ giống như Tô Thất, thiếu chút nữa đã bỏ mạng!
Nhưng may mà hắn có năng lực khôi phục rất mạnh, hắn không ngại bị thương nên đều đánh bại đối thủ.
Ngoại trừ một số ít người bị hắn đánh bại vẫn có thể rút lui thì đa phần đều bị kích phát ngọc bài đào thải, cũng có mấy người ngoan cố bị hắn đánh chết tại chỗ!
Không phải hắn ham giết chóc, mà những người này đều là thiên tài tuyệt thế, giỏi chiến đấu nên mỗi trận hắn đều phải dồn hết toàn lực, đánh đến điên cuồng, chờ ý thức được đối phương không đeo ngọc bài thì đã không kịp.
Hắn cũng không cảm thấy áy náy, đó là lựa chọn của mỗi người, hắn tôn trọng lựa chọn của đối phương. Có lẽ đối với rất nhiều người thì bị đào thải còn khó chịu hơn cái chết!
Đây chính là sức hút của Cực Đạo thánh tông!
Bạch Đông Lâm tiến gần đến trung tâm, càng lúc khí thế của hắn càng ngưng đọng. Hắn hết sức cảnh giác quan sát xung quanh, lớp sương mù đen không ngừng co lại nên hiện tại chỉ còn đúng trung tâm hòn đảo là còn trống, có thể nói đã là tiến vào vòng chung kết rồi!
Hắn đoán chắc chỉ còn lại không đến một ngàn người, so ra thì mật độ người rất cao, có khả năng đối thủ đang núp trong bụi cỏ ven đường, chỉ chờ đến thời cơ là nhảy ra đánh lén hắn.
Trung tâm hòn đảo là một ngọn núi lửa đã tắt, một kiểu địa hình rất phổ biến, rất nhiều hòn đảo đều hình thành từ vết nứt địa chất nên việc xuất hiện núi lửa cũng là chuyện dễ hiểu.
Đúng lúc này, núi nguội lạnh trong mắt Bạch Đông Lâm lại phát sinh biến hóa.
Ầm ầm!
Một loạt tiếng nổ lớn vang vọng, mặt đất dưới chân run rẩy, núi lửa đột ngột hoạt động lại, phun trào!
Nham thạch nóng chảy phun ra, bắn lên tận vài nghìn thước, khói đen cùng tro núi lửa bao trùm khắp hòn đảo.
Bầu trời đột nhiên trở nên tối sầm, nham thạch nóng chảy phun trào, bắn tung tóe lên cao mấy ngàn thước rồi rơi xuống, tựa như mưa sao băng nện lên hòn đảo!
Cảnh tượng ấy cứ như ngày tận thế!
Bạch Đông Lâm hoang mang né tránh một khối nham thạch nóng bỏng, hắn bực bội chửi ầm lên:
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Đúng lúc gặp phải cảnh núi lửa phun trào?”
“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, xem ra là có người làm rồi! Không biết dùng thủ đoạn gì mà có thể kích nổ núi lửa!”
Tu sĩ có đủ loại thủ đoạn nên gây ra chuyện này cũng không có gì lạ, Bạch Đông Lâm cảm thấy hắn đã đoán đúng đến tám chín phần mười.
Không biết là nhân tài nào mà chơi lớn đến vậy, đốt cháy thời gian, ép mọi người phải tham gia vào một trận đấu đá điên cuồng!
Nham thạch nóng chảy bắt đầu tràn xuống trung tâm hòn đảo, rừng rậm bị đốt cháy, ngọn lửa hừng hực chiếu rọi cả hòn đảo tối tăm.
Bên ngoài có sương đen bao phủ nên không thể lùi lại, không ít người đã ra khỏi chỗ ẩn nấp, đối với những tu sĩ kinh tài liễm diễm này, nham thạch nóng chảy không phải thứ trí mạng nhưng cũng không thể mặc kệ. Tất cả đều vận chuyển Huyết Nguyên bao phủ toàn thân nhằm cách ly với nham thạch nóng chảy.
Những tu sĩ bị ép phải ra tay bắt đầu xông vào nhau, tiếng gào thét không ngừng vang vọng!
“Đánh! Đánh! Đánh!”
“Đánh hắn!”
“Á…”
“Giết!”
“Giết đi!”
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực, nơi nơi đều là cảnh tượng giết chóc. Dưới hoàn cảnh như chốn địa ngục ấy, cuộc chiến giống như một quả bom, chạm vào là nổ!
Giống như hiệu ứng dây chuyền, càng ngày càng có nhiều người gia nhập chiến trường, chém giết, máu tươi… vô cùng thảm thiết, thỉnh thoảng có người bị đào thải liền hóa thành bạch quang, cũng có người bị đánh chết tại chỗ!
Bạch Đông Lâm hết sức bình tĩnh, hắn vận chuyển Bạch Ngọc Tôi Thể Quyết đến cực hạn, cả người tản mát ánh sáng màu trắng trong suốt. Nham thạch nóng chảy thiêu hủy giày của hắn, hắn dùng chân trần đứng trong nham thạch rực đỏ.
“Chiến!”
Hắn giẫm mạnh xuống, nham thạch nóng chảy bị bắn lên văng khắp nơi như đóa hoa lửa nở tung. Chớp mắt hắn đã biến mất ở chỗ cũ mà lao đến chiến đấu với một tu sĩ khác!
Thất Thương quyền phổ toàn lực vận chuyển, trải qua mấy chục cuộc chiến liên tiếp suốt mấy ngày nay, thực lực của hắn đã có tiến bộ rất lớn, các loại công pháp võ kỹ cũng đã có thể vận dụng nhuần nhuyễn.
Mỗi chiêu thức đều được hắn gia cố thêm bởi uy lực mạnh mẽ trời sinh khiến tất cả đều có uy năng lớn lao. Tên tu sĩ đánh nhau với hắn không phải nhóm đầu nên chỉ tầm hai mươi chiêu đã bị hắn đánh thành bạch quang.
Tu sĩ xung quanh nhìn thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy liền nhắm tới, hai tên tu sĩ đang đánh nhau gần chết lập tức liên thủ tấn công hắn!
Thực lực càng mạnh càng dễ dàng bị nhắm vào, đào thải đám cường giả thì bọn hắn mới có hy vọng trụ lại đến cuối!
“Giết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận