Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 511: Thủ đoạn của họ

Nhưng so với năng lượng cường hóa không ngừng nổi lên trong cơ thể, những cơn đau này chẳng là gì cả, chẳng phải con đường này của hắn là đi như thế à? Pháp tắc thống khổ Linh Khiếu dập dìu theo nguồn sáng, ánh sáng màu đỏ tươi cực kỳ chói lòa.
Những con bọ này quá nhỏ, năng lượng chứa trong mỗi con không nhiều, sau khi điên cuồng phá hủy một phen, đường vân pháp tắc sau lưng chúng mờ mịt không chút ánh sáng, đòn tấn công bỗng trở nên chậm chạp và vô lực.
Vào mỗi lúc này, hố đen nuốt chửng nằm trong Linh Khiếu dạ dày Bạch Đông Lâm dần xoay tròn, nuốt những con bọ tấn công yếu ớt này và chuyển hóa chúng thành năng lượng thuần túy để nuôi Linh Khiếu.
Cùng lúc ép khô giá trị còn lại, và dành chỗ cho con bọ phía sau.
Bạch Đông Lâm nghiêm khắc lên án hành động chiếm đóng nhà xí không xài!
Thủy triều côn trùng dâng trào, hàng chục cái hố tối đen như mực trong chốc lát như dài vô tận, không nuốt chửng Bạch Đông Lâm không được.
Với tình hình này, ước chừng sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Nhìn lại, các tu sĩ khác cũng đã cho thấy thủ đoạn của họ.
Bắt đầu loại trừ các loại công kích quái dị, bọn họ đều là thiên tài cấp độ Yêu Nghiệt, tất nhiên sẽ không đến bước đầu hàng dễ dàng đến thế.
Khạc!
Kim Sí Đại Bằng ngửa đầu kêu, há miệng hít một hơi, cơn lốc vàng lan ra toàn bộ khu vực hình vuông, cuốn theo toàn bộ nước mưa xanh biếc, một phát nuốt chửng.
Nghe đồn rằng Kim Sí Đại Bằng nhật thực bát bách long, khẩu vị ắt cũng không tệ, Quý âm Chi Thủy dĩ nhiên khỏi phải nói.
“Hừ!”
Kim Sí Đại Bằng hóa thành người trở lại, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng phất nhẹ tay áo, bước ra và tiến vào khu vực hình vuông tiếp theo.
Keng! Thanh kiếm rít lên, một luồng Kiếm Ý mãnh liệt hừng hực tuôn ra.
Kiếm Phi Kiếm đứng trong khu vực hình vuông màu đỏ rực lửa, khoảng hư không rải rác ngọn lửa, rõ ràng là vừa rồi ở đây đã diễn ra một trận chiến ác liệt.
Không xa trước mặt hắn là một con yêu quái sừng sững, cao cả trăm trượng, khắp người mọc đầy những chiếc gai xương đỏ tươi, xung quanh là huyết diệm rực nóng bao phủ, từng cơn khí tức cháy bỏng phả vào mặt.
Một trong thánh địa tứ thánh kiếm tu, đệ tử chân truyền của Trảm Đạo Kiếm Tông, tu vi kiếm đạo của Kiếm Phi Kiếm tự nhiên cường đại vô cùng.
Vào lúc này, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, tay siết thanh kiếm, kiếm ý mãnh liệt bao quanh thân rít gào lưu chuyển, phát ra từng đợt kiếm vang.
“Kiếm Phi Kiếm, Ngã Phi Ngã, Vô Ngã Vô Kiếm, Vô Vô Chi Kiếm, Trảm Ngã!”
Hắn chỉ ngón tay, một làn sóng kỳ lạ vượt qua không gian lập tức đánh trúng yêu quái xương gai với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.
Người con yêu quái cứng đơ, huyết diệm bên ngoài người nó mấp máy kết thành từng chuôi huyết kiếm, gai đỏ tươi xoắn lại thành xương kiếm.
Xương gai đỏ tươi biến thành kiếm xương, da thịt, nội tạng hài cốt, hạt tế bào, bao gồm cả thần hồn, trong trong ngoài ngoài, tất cả mọi thứ đều chỉ trong chốc lát hóa thành trường kiếm!
Keng! Vô số trường kiếm va vào nhau, âm thanh va chạm của kim thạch không ngớt bên tai. Sau một hồi, trường kiếm đã cạn kiệt, bóng dáng của yêu quái xương gai cũng biến mất không còn tăm tích.
Vẻ mặt của Kiếm Phi Kiếm hờ hững, chau mày nhìn về phía Phật khổng lồ sắc vàng kim đang bay dập dìu cách đó không xa.
Vận khí của hòa thượng Ngộ Phàm cũng chẳng tốt là bao, hắn cũng là một trong số ít “đại hung”, Tâm Ma Chi Ách.
Ngộ Phàm ngồi xuống, chắp hai tay trước ngực, miệng niệm kinh Phật, nét mặt biến đổi hỉ, nộ, ưu, sợ, ái, ố, dục kịch liệt.
Ý niệm Ngộ Phàm lúc này đã bị tâm ma kéo vào địa ngục thất tình.
“Bát! Mị! Hồng!”
Phật quang vô ngàn bay lên và quay cuồng từ sau đầu Ngộ Phàm, ánh vàng ngưng tụ, tượng Phật to lớn dựng đứng, mặt Phật không chút biểu cảm.
Ngộ Phàm mở mắt ra, một vùng sáng trong, không hề có một sắc dục.
Két két két!
“A a a a! Con lừa ngốc! Thế mà ngươi lại dùng ta ma luyện ý chí!”
Một làn sương đen toát lên từ ngực Ngộ Phàm, bị Phật quang ăn mòn phát ra tiếng xèo xèo, gào rú dữ dội.
“Nghiệt súc! Đền tội!”
Lòng bàn tay mờ nhạt của Ngộ Phàm nhẹ nhàng giáng xuống, chữ “


” sáng chói trong lòng bàn tay xoay với tốc độ nhanh chóng.
Tâm ma sương đen vặn vẹo quằn quại, im lặng, bị một bàn tay nhấn thành hư vô.
Phật quang thu về, Ngộ Phàm trở lại dáng vẻ vô hại, bước ra ngoài một bước, để lại đó một đóa sen ánh vàng lập lòe vô định.
...
“Đại Cát, một viên Thăng Hồn đan!”
Mi Hồng Anh vươn tay ngọc thanh mảnh và trong suốt như pha lê của mình bắt lấy chiếc lọ ngọc đang rơi từ hư không. Gương mặt xinh tươi dưới lớp hồng quang khẽ hiện lên nét cười.
Sau đó liếc sang Độc Nha Miểu Miểu ở đằng xa, mày liễu khẽ nhăn, vận khí của người này lại còn tốt hơn nàng.
Tiếng long ngâm phụng hót trong cơ thể loáng thoáng cất lên, ánh mắt ngưng tụ, Mi Hồng Anh nhanh chóng đè nén oán hận trong lòng, điều hoà hơi thở, tiếng long ngâm phụng hót cũng dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận