Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1577: Nền văn minh không xác định (1)

Nhưng suy cho cùng tiền thân của chúng cũng là thế giới đại thiên, kích thước đều không dưới hàng trăm nghìn tỷ năm ánh sáng, cho dù chỉ còn lại một vài góc thì vẫn có thể lấp kín đất trời ngoài sức tưởng tượng.
Vô số mảnh vỡ thế giới chồng chất lên nhau một cách mất trật tự, di chuyển chầm chậm, va đập và ép chặt vào nhau. Dù Chí Ác cảm nhận được vô cùng vô tận cũng không thể nắm rõ bất kỳ phần nào của tàn tích, chỉ có thể ước tính sơ bộ xem rốt cuộc có bao nhiêu tàn tích tập trung ở đây thông qua khí tức phức tạp va chạm trực diện.
“Xem ra muốn tìm thấy chiến bia trong này cũng chẳng phải việc dễ dàng đâu! Dùng câu mò kim đáy bể vẫn chưa đủ để mô tả một phần nữa, đây gần như là gom cát trong Tinh Hải luôn rồi còn gì!”
“A Di Đà Phật!”
“Chư thiên vạn giới, vạn giới chỉ là hư, hiện giờ không ai biết cụ thể có bao nhiêu thế giới đại thiên, thế giới có thể để lại một ít tàn tích từ trận đại chiến trước thời Loạn Cổ đến nay chắc chắn là một trong số rất ít những thế giới hùng mạnh.”
Tiếng nói của Vị Lai Phật tạm dừng, hắn nhìn về phía trước với đôi mắt sáng ngời, phân biệt cặn kẽ khí tức phức tạp trong cảm nhận, một lúc sau lại nói tiếp:”Dù vậy, những tàn tích thế giới tồn tại ở vùng đất Quy Khư vẫn không dưới hàng nghìn tỷ đâu!”
Trong lòng ba người đồng thời dâng lên một trận chấn động không nói nên lời, mọi thứ có thể gọi là thế giới đại thiên đều được sinh ra do ý trời, có vận mệnh thời không và hệ thống nhân quả luân hồi độc lập, là thế giới vĩ đại có thể sinh ra thập nhất cảnh.
Chí Ác khẽ lắc đầu, bỗng cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó nhằn, nhưng may thay, ngoài chủ thể chiến bia có thể dẫn dắt cảm nhận, họ còn có Chiếc nhẫn may mắn tựa như hệ thống hack.
Hả? Chiếc nhẫn may mắn!?
Thân hình Chí Ác cứng đờ, chậm rãi nhấc tay trái lên, đồng tử đột ngột co rụt, sắc mặt thay đổi rất lớn.
“Làm sao mà......”
Vị Lai Phật nhận thấy sự khác thường của Chí Ác liền không khỏi nhìn qua, họ vốn là một thân nhiều mặt, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy Chiếc nhẫn may mắn.
Chỉ thấy chiếc nhẫn vốn dĩ trắng sáng óng ánh, giờ đây lại trở nên vô cùng tối tăm hun hút, hắc ám cùng cực, hệt như có thể nuốt chửng tất thảy.
Vị Lai Phật nhíu mày, lặng lẽ nhìn sang Chí Ác, nói:”Ngươi ước nguyện điều gì rồi? Kể từ khi bản tôn có được thứ này tới nay, tình huống thế này chưa xuất hiện bao giờ.”
“Không có mà! Tất nhiên ta biết việc này, vậy nên khi đưa ra lời khát cầu, ý nghĩ của ta hết sức tập trung, chỉ cầu chúc chúng ta may mắn, hết thảy thuận lợi......”
Chí Ác trực tiếp hô lên vô tội, theo ý của hắn, lần tìm kiếm chiến bia này chỉ là chuyện thuận nước đẩy thuyền, cùng lắm thì tốn thêm một chút thời gian, việc sử dụng Chiếc nhẫn may mắn là để thêu hoa trên gấm, làm chậm quá trình này lại thôi, hẳn là không tiêu hao bao nhiêu vận khí mới phải.
“Ực!”
Vẻ mặt Chí Ác đột nhiên ngây ngẩn, quay đầu nhìn A Man lanh lợi đang đứng ngay ngắn bên cạnh, đưa ra câu hỏi mang tính thăm dò:”Đồ nhi ngoan, lúc nãy trong lòng lòng ngươi nghĩ gì đấy?”
“Thưa sư tôn! Đồ nhi đã nghe nói đến tiếng tăm của vùng đất Quy Khư từ lâu, nhưng vẫn luôn vì trấn thủ vùng chôn cất mà chưa từng được nhìn thấy lần nào, bây giờ có cơ hội, đương nhiên là muốn thám hiểm một phen, tìm ra toàn bộ bảo bối trong đó, rồi dâng cho sư tôn lão nhân gia ngài!”
Nét mặt A Man cung kính, đáp lời đâu ra đấy, bất cứ ai nhìn vào đều sẽ khen một câu, thật là hiếu thảo nha!
“Ha ha, ngươi quả là đồ nhi ngoan của vi sư!!”
Chí Ác vỗ trán, trong lòng thì khóc không ra nước mắt, không đổ lỗi cho A Man, là hắn tắc trách rồi, không suy xét đến việc này.
Chết tiệt!
Chí Ác vươn tay xé toạc cánh tay trái, dùng sức bóp chặt, rồi nén lại thành phân tử, sau đó ném xa vào thời không hỗn loạn.
Cánh tay bị gãy phục hồi trong nháy mắt, rũ mắt nhìn, Chiếc nhẫn may mắn vẫn được đeo giữa ngón tay một cách kỳ lạ y như cũ, Chí Ác nhíu mày, càng muốn tự diệt triệt để.
“Đừng phí công vô ích nữa, nếu ngươi tiến vào trạng thái người quan sát, chiếc nhẫn này cũng sẽ xuất hiện trên người ta, hoặc trên bất kỳ phân thân nào đó khác mà thôi và bọn ta vẫn cứ phải gánh chịu vận rủi mà nó mang đến.”
“Ngay cả bản tôn hiện giờ cũng không hiểu rõ được nội tình của chiếc nhẫn này, huống chi là các ngươi.”
“Được rồi, mặc dù có vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng có thể thu được một số bảo vật, xem như chả mất mát gì, dù gì cũng không chết được.”
Nói xong, Chí Ác không nghĩ nhiều nữa, mà kề vai sánh bước cùng Vị Lai Phật đi tới vùng đất Quy Khư.
“Ta đã làm điều sai trái rồi ư?”
A Man có một chút sững sờ, nhìn bóng lưng hai người Chí Ác sắp sửa biến mất, liền vội vã theo sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận